Tô Cấm Mịch nghiêng đầu, chống hai tay lên nhìn chằm chằm Thời Cảnh An, một đỏi mắt long lanh tràn đầy vẻ sùng bái.
Lần đầu tiên cô biết được, thì ra có người đàn ông làm chỗ dựa cho mình lại có cảm giác hạnh phúc như thế này.
“Hiếu, hiếu.” Tô Quốc Vĩ vội vàng lau mồ hỏi trán: “Nếu có người dám bắt nạt cẩm Mịch, bố nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho kẻ đó.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thời Cảnh An chậm rãi nhấp một hớp rượu đỏ.
Bữa cơm này võ cùng áp lực, nhất là đối với ba người nhà họ
Tô.
Lúc rời khỏi nhà họ Tô, hai má Tô cấm Mịch còn đang hồng hồng, tài xế lái xe ngồi đằng trước, cô và Thời Cảnh An ngồi phía sau. Cô ngoẹo đầu, ánh măt không rời được khỏi gương mặt đẹp trai sác nét của Thời Cảnh An một giây nào.
Thời Cảnh An nhíu mày, liếc nhìn cô: “Trên mặt tôi có tiền sao?”
“Cảm ơn anh, ông xã.” Giọng nói của Tô cấm Mịch thanh thúy, đầu tựa trên vai Thời cảnh An.
Thời Cảnh An đưa tay ra, nhéo cằm Tô cấm Mịch một cái, ép cô ngửa đầu lên nhìn mình.
Nhìn rất rõ mỗi một biếu cảm của cô.
“Sau này có chuyện gì cô nhất định phải nói cho tỏi biết.”
Tô Cấm Mịch cười khúc khích: “Vâng.”
“Muốn đối phó ai cũng phải nói cho tôi biết.” Thời cảnh An lại nói.
Tô Cấm Mịch nở nụ cười, dựa vào vai anh, gật đầu: “Được, ông xã, em nhớ rồi.”
“Tôi sẽ giúp cô đòi lại tất cả.”
Thời Cảnh An xoa xoa đầu Tô cấm Mịch, đôi mắt u ám.
Nếu không phải lúc đỏ Tỏ cấm Mịch cố ý nhéo hống anh, cho anh biết cô đang cố ý tương kế tựu kế, thì suýt nữa anh đã bóp cố Tô Tú Anh rồi.
Vừa nghĩ tới lúc trước ở nhà, Tô cấm Mịch đã phải chịu nhiều uất ức như thế nào, anh đã nghĩ tới chuyện phá hủy nhà họ Tô.
Thế nhưng anh sẽ không can thiệp quá sâu vào việc của Tỏ Cấm Mịch.
Anh sẽ đế Tô Cấm Mịch làm tất cả những gì cô muốn.
cả buối chiều, Tô Cấm Mịch ở lại trong phòng của Tô Thành Tú, tươi cười hớn hở kế cho em trai nghe về dáng vẻ Tỏ Tú Anh khi bị cô trừng trị trông chật vặt đáng thương như thế nào.
Cô nói xong rồi, nhìn gương mặt vô cảm của em trai, lại một lần nữa cảm thấy trống rỗng và bất lực, cảm giác ấy chiếm cứ lấy toàn bộ thể xác và tinh thần Tô cấm Mịch.
“Thành Tú, em tỉnh lại được không?” cỏ ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Tô cấm Mịch, buồn bã nói: “Trên thế giới này chị chỉ còn mình em là người thân, chị có thế trả thù nhà họ Tô, nhưng không có ai chia sẻ niềm vui cùng chị thì có ích gì chứ?”
Cô vừa nói vừa nhìn hai con mát vô hồn của Tô Thành Tú, cảm thấy khó chịu không nói ra được.
Chạng vạng, cô rời khỏi gian phòng của Tô Thành Tú, chạy tới phòng sách mượn máy tính xách tay của Thời cảnh An, điên cuồng thu thập toàn bộ dữ liệu về việc kinh doanh của nhà họ
Tô.
Tai nạn xe cộ khó hiếu kia đã cướp đi mẹ ruột của cỏ, cũng khiến em trai cô mất đi năng lực hoạt động.
Mà tai nạn đó, Tô cấm Mịch gần như có thể chắc chắn là Du Vân Linh có liên quan, thế nhưng lại không có chứng cứ.
Nếu không thể phán định tội danh cho Du Vân Linh thì cứ thắng tay hủy hoại nhà họ Tô đi!
Cô chăm chú đến mức tới giờ cơm cũng quên ăn, cho đến khi
bên tai vang lên giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút, cỏ mới ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Thời cảnh An đang đứng ngoài cửa phòng sách.
“Cô đang làm gì thế?” Thời Cảnh An nhẹ nhàng hỏi. “Tôi… Tôi buồn chán nên lên xem tin tức thôi.”
“Tin gì mà xem mê mấn thế.” Thời Cảnh An đến gần, lấy tay muốn cầm máy tính xách tay lên: “Ngay cả chồng mình về cũng không phát hiện ra sao?”
Tỏ Cấm Mịch đang cắm một cái USB nhỏ kết nối với máy tính, trong đó là tài liệu về nhà họ Tô cô đẫ sắp xếp xong.
Nếu như bị Thời Cảnh An nhìn thấy, anh có thế đoán ra mục đích của cô trong nháy mắt.