Chương 12: Không thoải mái.
Nhìn là biết chỉ ham thanh danh hư vinh này thôi!
Tô Cẩm Mịch nheo mắt, nhìn Tô Tú Anh đang ra vẻ trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy hơi không thoải mái, dạ dày quặn xoắn.
Lúc này mới nhớ ra, hình như tối nay còn chưa ăn gì.
“Khó chịu à?”
Thời Cảnh An chú ý thấy đôi mày cô nhíu chặt lại, lơ đãng cúi đầu nhìn cô, như đang suy nghĩ điều gì.
“Không phải!”
Tô Cẩm Mịch lắc đầu.
Thời Cảnh An nhìn Tô Tú Anh đang đắc ý trên sân khấu, lại cúi đầu nhìn Tô Cẩm Mịch, cười khẽ một tiếng, vẫy tay gọi trợ lý tới, cúi đầu dặn dò anh ta vài câu.
Trợ lý lập tức gật đầu, đi ra ngoài sắp xếp.
“Cô Tô thật là đẹp người đẹp nết, là tấm gương mẫu mực cho các vị đang ngồi đây…”
Người chủ trì đang khen Tô Tú Anh, nhân viên công tác dưới sân khấu bỗng ra dấu ý bảo ông ta tạm ngừng một lát, sau đó giao cho ông ta một món đồ. Người chủ trì nhận lấy nhìn qua, ánh mắt trở nên kinh ngạc và hưng phấn.
“Các vị, các vị, xin yên lặng một chút! Ngay lúc nãy, cô Tô Cẩm Mịch của chúng ta đã quyên góp cho các em bé vùng núi năm ngàn vạn! Những năm ngàn vạn! Bây giờ xin mời cô Tô Cẩm Mịch lên sân khấu phát biểu vài câu, mọi người hoan nghênh!”
Một lời nói làm dậy ngàn con sóng, tất cả mọi người đều theo hướng của người chủ trì mà nhìn qua đây, ngay cả Tô Quốc Vĩ cũng nghi ngờ mình nghe nhầm tên, ngu người nhìn Tô Cẩm Mịch.
Người giật mình hơn cả lại chính là Tô Cẩm Mịch.
Cô quyên góp năm ngàn vạn?
Đùa à, cô làm gì có tiền?
Chẳng lẽ là Thời Cảnh An?
Tô Cẩm Mịch kinh ngạc ngoái đầu nhìn Thời Cảnh An một cái.
Thời Cảnh An gật nhẹ với cô, đáy mắt thâm thúy, tràn đầy sự cổ vũ.
Đúng lúc này, ánh sáng rọi xuống người Tô Cẩm Mịch, biến cô thành điểm sáng của hội trường trong nháy mắt.
Tô Cẩm Mịch đành phải kiềm chế sự bất an nơi đáy lòng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đi lên sân khấu.
Làn váy dài màu xanh dương nhạt, hòa cùng với bước chân của cô, từng chút từng chút xẹt qua mặt đất.
Đèn huỳnh quang rực rỡ đong đưa.
Khiến cô hơi quáng mắt.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người ta chú ý nhiều đến vậy.
Nhưng càng đi càng nhiều tiếng vỗ tay vang lên, tự tin cũng càng nhiều thêm.
Tô Cẩm Mịch ưỡn ngực, cằm cũng hơi hếch lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Ở kiếp trước, dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, sẽ có một ngày, cô đứng bên cạnh Tô Tú Anh, cùng cô ta ngồi cùng cô ta ăn.
Tô Tú Anh sờ sờ bị Tô Cẩm Mịch giật spotlight.
Sắc mặt cô ta xanh mét, xấu hổ đứng qua một bên, chỉ hận không thể dậm chân.
Người chủ trì cung kính đưa microphone cho Tô Cẩm Mịch: “Cô Tô Cẩm Mịch, mời cô cũng nói hai câu nhé!”
Lần đầu tiên phát biểu trong trường hợp này!
Đáy lòng Tô Cẩm Mịch thấy không ổn lắm, trái tim nhảy thình thịch thình thịch loạn hết cả lên.
Tô Cẩm Mịch nhận lấy microphone: “Thật ra cũng không có gì, quyên góp chỉ là để giúp đỡ cho người cần quyên góp, chỉ cần tôi còn có năng lực, tôi vẫn sẽ luôn cố gắng hết sức mình, cống hiến một phần ít ỏi cho xã hội, cũng hy vọng mọi người có thể theo dõi tôi, cùng nhau tiến bộ, cảm ơn!”
Cô khom lưng một cách tao nhã, chiếm được sự reo hò đầy cả hội trường.
Ngay cả ánh mắt của Thời Cảnh An cũng ngập đầy tán thưởng.
Còn tưởng cô sẽ khẩn trương lắm, sẽ ứng phó qua loa, nhưng lúc này nhìn lại, cô làm rất tốt.
Đặc biệt là khí nhìn thấy sắc mặt đen thui của Tô Tú Anh.
Nét tươi cười trên khuôn miệng Thời Cảnh An càng thêm sung sướng.
Đôi mắt người chủ trì híp lại thành một đường kẻ: “Chẳng qua, cô cũng mang họ Tô, không biết cô có quen thân với cô Tô Tú Anh của nhà họ Tô hay không?”
Tô Cẩm Mịch rùng mình, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Tô Tú Anh. Tô Tú Anh nở một nụ cười âm u với cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!