Sau khi cùng tập đoàn Lục Thị ký kết hợp tác, tất cả các bộ phận của Kỳ Giang từ trên xuống dưới đều bận rộn, tập đoàn Lục Thị cũng không phải đầu tư một lần, trước khi đầu tư trước 1 tỷ, dựa theo các điều khoản trong hợp đồng, ba tháng đầu tiên chỉ nhận được 10% trong số tiền đầu tư, số tiền là 100 triệu.
Mà trong ba tháng này, Lục Thị yêu cầu nâng cấp toàn bộ sản phẩm khoá cửa hiện tại của họ lên hệ thống mới, nếu không làm được, không chỉ phải trả lại 100 triệu còn phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng.
Tuy rằng, Kỳ tổng của bọn họ và Lục tổng là quan hệ thê thê nhưng chuyện công không lẫn chuyện tư, cho nên ưu tiên công việc lên hàng đầu.
Bộ phận nghiên cứu sau một đêm nghỉ giải lao, đã bắt đầu chuẩn bị đi vào nghiên cứu mới, bộ phận sản phẩm thì thử nghiệm sản phẩm đánh giá chất lượng với bộ phận kỹ thuật, không thể thành công hiện tại mà ngủ quên, bọn họ vẫn phải tiếp tục dẫn đầu thị trường, nghiên cứu ra sản phẩm mới.
Số lượng công việc tăng lên, yêu cầu nhân viên cũng cần tăng theo. Bộ phận nhân sự hôm qua cũng đã đăng thông tin chiêu mộ nhân sự, mới qua một buổi tối thôi, mà sơ yếu lý lịch đã gửi hơn 100 cái. Chưa kể các công ty săn đầu người cũng gửi đến các hồ sơ nhân lực của các kỹ sư có kinh nghiệm. Hôm nay, bộ phận nhân sự thật sự rất bận.
Làm người dẫn đầu Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh cũng không được rảnh rỗi, cô họp với bộ phận này đến bộ phận khác.
Hôm qua, mối quan hệ của cô và Lục Uyển Đình, mọi người cũng đều biết được một phần nào đó. Đại khái là có tập đoàn Lục Thị ở sau chống lưng, cho nên con đường tương lai của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật tiền đồ vô hạn. Từ tối hôm qua, điện thoại tổng giám Hồ không ngừng bị gọi, cho đến khi điện thoại hết pin mới ngừng lại.
Chỉ cần sạc pin lại thì lại là các đơn đặt hàng lập tức tìm đến cửa.
Tổng giám Hồ đem các đơn đặt hàng ra thống kê và phân loại, nói "Tối hôm qua, tôi suốt đêm làm thống kê và phân tích, đơn đặt hàng chủ yếu tập trung ở việc công nghệ gồm có khoá thông minh, các thiết bị gia dụng."
Hắn đem PPT chuyển sang mấy trang sau: "Trước mắt có khoảng 15 công ty có dự định muốn hợp tác, trong đó có một công ty lớn, là công ty Song Hoa chuyên về thiết bị gia dụng đặt trước một ít. Nếu như chúng ta cùng hợp tác với Song Hoa, còn lại 14 công ty khác, chỉ có thể chọn thêm 3 công ty để hợp tác."
" Ân." Kỳ Thanh cúi đầu xem máy tính của mình. Tổng giám Hồ đã gửi cho cô tài liệu về 15 công ty. Trước khi mở họp, cô đã xem qua một lần, trong lòng cũng đã có đối tượng hợp tác.
"Anh cùng với một số giám đốc đến Song Hoa đi, Sóng Tinh, Áp Thành cùng với Gia Ái, bốn cái công ty này nói chuyện hợp tác kỹ càng tỉ mỉ, còn lại mấy công ty kia, tự phân phó cho nhân viên ở dưới đến gặp để luyện tập kỹ năng."
"Vâng." Tổng giám Hồ cùng với mấy giám đốc khác cùng nhau gật đầu, nhận lệnh.
Cuộc họp đến đây là kết thúc, Kỳ Thanh về văn phòng, trợ lý Cao đi bên cạnh cô, nói cho biết lịch trình công việc tiếp theo.
Hôm nay, lịch trình của cô đã sắp xếp kín hết, buổi tối còn bữa cơm xã giao, cùng với mấy công ty muốn hợp tác ăn tối, thời gian hẹn là 6 giờ. Mà hiện tại đã 5 giờ.
Kỳ Thanh ở trong văn phòng nghỉ một lát, chuẩn bị phải đến chỗ hẹn ăn tối với mấy công ty kia.
Trợ lý Cao từ văn phòng tổng tài đi ra, trợ lý Hoa gọi hắn lại, vẫy vẫy tay "Cao ca, lại đây một chút."
Cười nịnh nọt như vậy, không có chuyện gì tốt, trợ lý Cao chửi thầm trong đầu nhưng vẫn đi qua.
"Chuyện gì?"
Trợ lý Hoa là kiểu trợ lý đi kèm bảo mẫu, trợ lý Cao là trợ lý chuyên xử lý công việc, trong công việc hai người bổ sung cho nhau.
Trợ lý Hoa nhìn hắn mà tươi cười, đem một chồng tư liệu trong tay đưa cho hắn, chờ trợ lý Cao tiếp nhận, cô nói "Kỳ tổng muốn tuyển cho chúng ta tiểu trợ lý, đây là hồ sơ bộ phận nhân sự đưa tới, anh giúp em chọn hai cái đi, em một cái anh một cái."
Chọn quả táo à, cô một cái tôi một cái cho nhanh.
Trợ lý Cao mắng trong lòng một câu, nhận lấy tư liệu "Được rồi." Xong quẩy chân đi mất.
Một người vừa đi thì một người đến, một cái dáng cao gầy ôm một bó hoa đi đến, xuất hiện ở cửa văn phòng. Trợ lý Hoa nhìn thấy thấy gương mặt ôn nhu đi kèm với nụ cười của Lục tổng đi thẳng đến văn phòng tổng tài, tâm thiếu nữ nhộn nhạo lên.
Hiện tại thì Lục tổng công khai mà chạy đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô mà yêu đương a.
Phát hiện ra có một ánh mắt nhiều chuyện, Lục Uyển Đình dừng bước chân quay sang nhìn trợ lý Hoa, đối diện với ánh mắt của Lục tổng, trợ lý Hoa nín thở mà nói "Kỳ tổng ở trong văn phòng." Nói xong lập tức cúi đầu.
Cửa văn phòng tổng tài đang đóng, Lục Uyển Đình gõ cửa, Kỳ Thanh đang xem báo cáo mới gửi đến, nghe được tiếng gõ cửa nhẹ, tưởng đâu nhân viên, nói một tiếng mời vào, đầu cũng không ngẩng lên.
Lục Uyển Đình mở cửa văn phòng, nhìn thấy Kỳ Thanh cau mày xem văn kiện, nhẹ nhàng đóng cửa, chậm rãi đi qua.
Trong lòng Kỳ Thanh có chút phòng bị, người đi vào sao lại không hô Kỳ tổng, chỉ có tiếng bước chân nhỏ đang đến gần, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy người kia đang tới, đôi mày đang cau lập tức giãn ra, Kỳ Thanh nở nụ cười "Sao chị lại đến đây?"
Trong không khí, tràn ngập mùi hương của hoa bách hợp cùng với mùi hương nhẹ của hoa phong tín tử, ánh mắt Kỳ Thanh lưu luyến nhìn Lục Uyển Đình, đứng dậy vòng qua bàn làm việc đi đến chỗ của Lục Uyển Đình. Lục Uyển Đình dừng ở trước mặt Kỳ Thanh, đem hoa trong tay đưa cho cô "Em nói muốn đến chỗ tôi để đợi tôi, đến khi tôi bận việc xong rồi, cũng không thấy em tới, cho nên tôi đây chỉ có thể đến đây tìm em."
Mùi thơm từ hoa bách hợp toả ra, Kỳ Thanh cúi đầu ngửi "Công ty nhiều việc quá, đến bây giờ cũng chưa xong nữa."
Hoa bách hợp trắng cùng với hoa phong tín tử, cũng là một loại giấy gói, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, đem cô giam vào trong lòng ngực, ánh mắt sáng rực mà nhìn cô.
Kỳ Thanh bị ánh mắt nóng rực của Lục Uyển Đình nhìn mà quên hết mọi việc xung quanh, cách một bó hoa, chủ động hôn lên môi Lục Uyển Đình.
Môi và lưỡi hai người câu lấy nhau, máu trong cơ thể dồn lên não, ở sau lưng nổi lên từng đợt tê dại, Kỳ Thanh nắm chặt lấy áo của Lục Uyển Đình để giữ cho cơ thể của mình đứng vững.
Nụ hôn này quá nóng bỏng, giống như tên hung thủ bị gông xích lại vài thập niên, sau khi thoát ra được, thì không kiêng nể bất cứ thứ gì mà phóng túng đi tìm niềm vui sướng.
Lục Uyển Đình đáp lại nhiệt tình, hiện tại cô chỉ muốn ở chỗ này ăn sạch sẽ Kỳ Thanh.
Có vài cánh hoa rơi xuống mặt đất, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, nhẹ thở dốc, khoé miệng còn treo một nụ cười đẹp đến mê hồn, cô xoa xoa tóc Kỳ Thanh cười nói "Tiểu Kỳ tổng thật nhiệt tình a."
Rõ ràng người nhiệt tình là Lục Uyển Đình, cô chỉ là người nhóm lửa còn người châm củi rõ ràng là Lục Uyển Đình.
Kỳ Thanh cạn lời, hiện tại tim cô vẫn còn đập nhanh, huyết áp vẫn còn cao, cả người như được thả lỏng, mỗi một tế báo trên cơ thể đang gọi tên Lục Uyển Đình.
Một lát sau, Kỳ Thanh mới mở miệng nói, thanh âm có chút nghẹn "Phu nhân tới chơi, em đương nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình rồi."
Bên cửa sổ văn phòng có trồng một giàn hoa, có một cái bình hoa đặt ở đó, hoa bên trong đã héo khô, Kỳ Thanh lấy hoa khô ra, đem bó hoa Lục Uyển Đình mang đến bỏ vào trong bình.
"Sao hôm nay, chị lại có tâm tình tặng hoa cho em?" Kỳ Thanh đùa nghịch với nhánh hoa, xoay mỗi nhánh hoa hướng đến bàn làm việc của cô. Như vậy, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy được rồi.
Nhìn thấy hoa giống như thấy Lục Uyển Đình vậy.
Lục Uyển Đình đứng ở bên cạnh cô, cũng đưa tay chạm vào bình hoa mà nghịch, tay lơ đãng chạm vào nhau, đụng tới đụng lui: "Buổi sáng đưa em đi làm, sau đó lại đổi đường đi đường khác đến công ty, gặp phải một bà cụ giao hoa."
Cô không chút nào che giấu ánh mắt của mình, tay thì nghịch hoa nhưng đôi mắt lại nhìn Kỳ Thanh, phản ứng của Kỳ Thanh nằm ngoài dự liệu của cô, không có kinh ngạc, cũng không có hoảng loạn, thậm chí mọi động tác cũng không có tạm ngừng lại.
Kỳ Thanh cười hỏi: "Sau đó thì sao? Chị mua hoa từ trong tay bà cụ sao?"
"Không, lúc đó trong tay bà ấy đang chống cây gậy bước đi, không có hoa." Lục Uyển Đình tiếp tục thử "Sáu năm qua có một bà cụ sẽ tặng hoa cho tôi vào ngày sinh nhật, chính là bà cụ ấy. Cho nên mới xuống xe hàn huyên vài câu, hỏi bà vì sao hôm qua lại không đến."
"Có người tặng hoa cho chị trong sáu năm?" Động tác trên tay Kỳ Thanh ngừng lại, nhưng lại không phải điểm mấu chốt mà Lục Uyển Đình muốn, Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, "Người yêu mến Lục tổng thật nhiều a, ngày hôm qua em đến công ty chị. Nhìn thấy trước quầy lễ tân đều là hoa, một đống tiểu cô nương vây quanh hoa đó, rồi bàn luận nào là hoa này của tổng tài soái ca, tổng tài mỹ nữ nào tặng cho chị."
Trong văn phòng, tràn ngập mùi dấm.
Lục Uyển Đình cầm lấy một bông hoa phong tín tử, lòng bàn tay khẽ vuốt ve trên bông hoa, "Tôi chỉ nhận hoa của em, cũng chỉ tặng hoa cho em."
"Phải không?" Kỳ Thanh cười khẽ "Chẳng lẽ Lục tổng không có gửi hoa đến các công ty khác sao?"
Lục Uyển Đình lấy nhánh hoa phong tín tử đưa cho Kỳ Thanh "Tặng hoa như vậy, em là người đầu tiên." Lục Uyển Đình đảo chủ đề lại về cửa hàng hoa, "Hoa này, là mua ở tiệm hoa của bà cụ kia, tên tiệm hoa là Kết Duyên."
Kỳ Thanh đem nhánh hoa phong tín tử cắm trở lại bình hoa, lén cười "Tên cửa hàng hoa rất có ý nghĩa."
Lục Uyển Đình ôm lấy cô, môi áp lên tai cô mà nói chuyện "Kỳ Thanh, em thích tôi bao lâu rồi?"
Hơi thở của Lục Uyển Đình bên tai Kỳ Thanh, làm cho tâm Kỳ Thanh rối cả lên, giọng nói của Kỳ Thanh có chút run rẩy "Hơn nửa tháng đi."
Bà chủ cửa hàng hoa lúc sáng có nhắn cho cô, nói có người đến hỏi chuyên tặng hoa hồng champagne, trong lòng Kỳ Thanh đã có sự chuẩn bị nhưng mà không thể nào chịu nổi ánh mắt của Lục Uyển Đình. Dưới ánh mắt đó, dường như tất cả mọi thứ đều được bày rõ ra.
Lục Uyển Đình cắn nhẹ lên lỗ tai của Kỳ Thanh, cơ thể của cô vì thế mà run lên, thiếu chút nữa đánh nghiêng bình hoa.
"Chỉ có hơn nửa tháng a." Lục Uyển Đình cong môi cười, tiếp tục ở bên tai cô nói "Kỳ Thanh, cái người nặc danh tặng hoa cho kia, không phải là em sao?"
"Không phải." Kỳ Thanh phủ nhận nhưng trong lời nói có chút thiếu tự tin.
Lục Uyển Đình buông cô ra, khoé miệng nụ cười càng tươi hơn "Mới thích nửa tháng thật là ngắn, vậy em có thể thích tôi bao lâu, có thể thích tôi sáu năm sao?"
Vấn đề này, Kỳ Thanh không cần nghĩ cũng có đáp án khẳng định trả lời: "Có thể."
Lục Uyển Đình cười hôn lên môi cô, trong lòng cô cũng đã tự có đáp án, cho dù Kỳ Thanh có phủ nhận, cô vẫn xác định được người tặng hoa kia chính là Kỳ Thanh.
Nhưng mà Kỳ Thanh thích cô từ khi nào?
Đáp án có lẽ để cô từ từ đi tìm.
Giàn hoa bên cửa sổ lay động, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, xoay người dựa vào cửa sổ.
Thời gian hẹn buổi tối ngày càng đến gần, nếu không đi sẽ đến muộn, trợ lý Hoa khó xử mà gõ cửa phòng tổng tài.
Không biết là cô gõ cửa quá nhẹ cho nên người bên trong không nghe thấy hay do hai người quá nhập tâm nói chuyện cho nên không để ý, trợ lý Hoa đứng ở cửa chờ một lát, mới mở cửa ra.
Ánh mắt xuyên qua khe hở, trợ lý Hoa thấy được bóng lưng của Kỳ tổng.
Kỳ tổng đem ấn Lục tổng ở dán trên cửa sổ mà hôn Lục tổng? Trợ lý Hoa giật mình, không thể tin được.
Hoá ra, Kỳ tổng nằm trên a.
Lục Uyển Đình nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt nhìn qua cửa, tầm mắt hai người đụng nhau, trong lòng trợ lý Hoa nảy lên một cái, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ánh mắt vừa rồi của Lục tổng, quá câu dẫn người khác, đã câu dẫn người còn mang theo cường thế. Người đang thân mật không có ngượng mà cô là người nhìn lại xấu hổ, chột dạ.
Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh, sửa lại quần áo bị làm rối, nói "Trợ lý của em tìm em."
Kỳ Thanh chống lên cửa kính để bình ổn nhịp tim "Chắc cô ấy đến nhắc em phải đi." Cô nhìn Lục Uyển Đình, cong khoé môi lên cười nói "Tối nay, em có buổi xã giao."