Chương 108: Tổng giám đốc Lâm, em đã biết sai rồi
Lần này sau khi Mộ Cẩm Vân ngất đi, khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ngoài trời đã hơi tối, y tá đang rút kim tiêm cho cô, thấy cô tỉnh lại, y tá mỉm cười với cô: “Cô Vân, cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Mộ Cẩm Vân là được Tống Lâm bế tới bệnh viện, y tá tâng này đều biết thân thế của cô không đơn giản, cho nên không có ai dám thờ ơ với cô.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại không có lòng dạ nào để ý đến những chuyện này, cô vừa tỉnh lại, cổ họng vốn đang khó chịu, sau khi truyền nước xong, dường như cũng không sốt nặng nữa, nhưng vẫn vô cùng khô khốc, cô muốn uống nước.
Nghe thấy câu nói của y tá, cô chỉ gật đầu, gượng gạo mở miệng: “Đỡ hơn +? TOI.
Giọng nói giống như tiếng chiêng bị hỏng, khàn đến nỗi dường như khiến người khác nghe không rõ cô đang nói gì.
Y tá cũng rất có kinh nghiệm, nghe giọng nói cô khàn đục như vậy, không cần nghĩ cũng biết cô đang khát.
Cô ta vứt bình treo vào trong xe đẩy của mình, sau đó đi đến bên cạnh lấy giúp cô một cốc nước ấm.
Họng của Mộ Cẩm Vân thực sự rất khó chịu, cô cũng không khách sáo với cô ta nữa, giơ tay nhận lấy rồi ngửa đầu uống hết cốc nước này.
“Cảm ơn” Cô ngẩng đầu nhìn y tá, y tá liền mỉm cười: “Uống nữa không?” Mộ Cẩm Vân gật đầu, không nặng không nhẹ khẽ rên một tiếng: “Vâng” Y tá lại rót một cốc nước ấm cho cô, hai cốc nước vào trong bụng, Mộ Cẩm Vân căng bụng có hơi khó chịu, thế nhưng trong cổ họng cũng đã đỡ khô rát.
Trước khi y tá rời đi còn dặn cô lát nữa sau khi ăn xong nhớ phải uống thuốc, Mộ Cẩm Vân trả lời mà không yên lòng.
Cô truyền nước biển xong, đỡ sốt hơn một chút, người cũng không nóng hầm hập nữa, ý thức cũng đã trở lại, những chuyện bản thân làm mấy tiếng trước, cô nhớ rõ mồn một.
Bây giờ nghĩ lại, Mộ Cẩm Vân nghĩ mà sợ.
Điều hòa trong phòng mở rất lớn, nhưng dù như vậy, cô nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Tống Lâm, lại không kìm được mà liên tục đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Sáu giờ hơn, xe đồ ăn của bệnh viện đi đến, Mộ Cẩm Vân không có hứng ăn, nên lấy cháo, sau khi ăn được một nửa thì không ăn tiếp được nữa.
Cô nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện đần độn mà mình làm hôm nay, chỉ cảm thấy lạnh toát cả người.
Ngẩn người một lúc, đến tận khi bầu trời bên ngoài dần dần tối lại, Mộ Cẩm Vân mới rót một cốc nước uống thuốc.
Trong thuốc có tác dụng an thần, không bao lâu sau khi Mộ Cẩm Vân uống thuốc thì đã ngủ thiếp đi.
Khi người bị ốm bệnh, ngủ đều vô cùng sâu, trong phòng đột nhiên có thêm một người nữa, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cô bị khát nên tỉnh, khô rát trong cổ họng, mím môi mở mắt từ trong cơn mệt mỏi.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng như ban ngày, không ai tắt đèn giúp cô, cho nên đèn vẫn sáng.
Khi cô mở mắt, bị ánh đèn chiếu vào mắt, có hơi không chịu nổi, giơ tay lên chắn.
Đỡ được một lúc, mắt không còn khó chịu như trước nữa, Mộ Cẩm Vân mới cầm cốc xuống giường đi rót nước.
Không thể không nói, mặc dù tính khó Tống Lâm không tốt, thế nhưng trong phương diện tiền bạc, từ trước đến nay anh đều rất hào phóng.
Phòng bệnh này là phòng đắt tiền, không giống với phòng bệnh bình thường ngay cả giường bệnh đều là hai giường một phòng, trong này chỉ có một chiếc giường bệnh, trong phòng bệnh cái gì cũng có, bên ngoài còn có ghế sô pha, trông không giống phòng bệnh một tí nào, lại giống với một căn phòng nhỏ.
Mộ Cẩm Vân vừa ngủ dậy, người vốn còn đang hơi mơ màng, cầm cốc nước cũng không để ý gì, trong lòng chỉ muốn đi tới bệnh cạnh máy nước uống để rót nước.
Bị viêm amidan thực sự rất khó chịu, dễ bị sốt cao hết lần này đến lần khác, trong cổ họng thì giống như bị người khác châm lửa đốt.
Bây giờ mặc dù Mộ Cẩm Vân không còn sốt cao, thế nhưng người vẫn đang trong tình trạng sốt nhẹ.
Cô uống hai cốc nước nóng, sau lưng rịn ra từng lớp từng lớp mồ hôi, cầm cốc nước ngồi ngẩn người ở đó một lúc.
Tống Lâm vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, thế nhưng từ lúc Mộ Cẩm Vân xuống giường cho đến bây giờ, gần mười phút, cô đều chưa hề nhìn vê phía anh, Anh cứ nhìn cô ngẩn người hai phút như vậy, cuối cùng thấy cô vẫn không động đậy, anh đứng dậy đi tới, Lúc này, Mộ Cẩm Vân đột nhiên xoay người.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Tống Lâm không biết đã đi vào từ bao giờ, cũng không biết đã đi đến sau lưng từ bao giờ, cả người đều cứng ngắc lại.
Ánh đèn phía trên đỉnh đầu rất sáng, cô lại cảm thấy tầm nhìn có hơi mơ hồ.
Khoảng hai giây sau, cô mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm” Bởi vì cổ họng bị viêm, giọng nói của cô đều vô cùng khàn.
Anh không lên tiếng nói gì, hai người cứ giằng co như vậy khoảng ba giây, cuối cùng Mộ Cẩm Vân không nhịn được, quay người trở lại vào trong giường bệnh, Bàn tay bên cạnh cô đang nắm chặt, chỉ có bản thân cô là không biết, rốt cuộc là bản thân đang nghiến răng chịu đựng điều gì.
Khoảng cách ba bốn mét ngắn ngủi này cô cảm giác như phải đi ba bốn mươi mét, mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn.
Rõ ràng là chưa tới mấy giây thì đã có thể lên giường rồi, nhưng đã gần một phút, cô mới đi đến bên giường.
Trước khi lên giường, cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn Tống Lâm.
Anh vẫn đang đứng ở đó, trên người mặc bộ đồ tây màu đen khiến cả người anh trông vô cùng lạnh lùng, ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu anh xuống, chiếu tới đường viên khuôn mặt lạnh lùng của anh, làm tăng thêm sự ớn lạnh.
Câu nói bị chặn ở ngay trong cổ họng, thế nhưng cô lại không nói ra được.
Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không cho rằng mình sai, cô thực sự không có lỗi.
Thế nhưng thực tế lại khiến cô có lỗi, cô có lỗi vì là người của Tống Lâm.
Từ trước đến nay, chỉ có người khác nhân nhượng Tống Lâm, không có chuyện Tống Lâm nhân nhượng cô.
Hôm nay anh đến thăm cô, cũng là chuyện tốt hiếm thấy.
Mộ Cẩm Vân biết, bản thân có lẽ nên nắm lấy cơ hội này để nhận sai, sau đó đưa mọi chuyện trở lại ban đầu.
Thế nhưng cô nói không được, bàn tay bên cạnh người nắm chặt, lòng bàn tay dường như bị cô ép nát, nhưng cô lại không nói được một tiếng nhận sai.
Rất nhanh chóng, Tống Lâm thu hồi lại ánh mắt, cất bước đi ra khỏi cửa.
Lúc này Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng đã lo lắng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, tiến lên hai bước, có chút vội vàng mở miệng gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm..” Anh không quay đầu lại, chỉ dừng bước chân.
Cổ họng dường như bị cái gì chặn lại, vô cùng khó chịu, rất khó nói ra, nhưng cô chỉ có thể ép mình phải nói ra.
Mộ Cẩm Vân hơi nhắm hai mắt, ngẩng đầu ép nước mắt vào trong, sau đó mới cắn răng lên tiếng: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, em đã biết sai rồi” Chỉ một câu nói, mười chữ, lại lấy sạch toàn bộ sức lực của cô.
Mộ Cẩm Vân đứng ở đó, chỉ cảm thấy cả người đều có hơi không chịu được muốn ngã xuống.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng quay đầu lại, anh liếc nhìn cô, trong con người đen lạnh lùng, Mộ Cẩm Vân bị ánh mắt này của anh nhìn lạnh từ đầu tới chân.
“Em sai rồi?” Là câu hỏi, lại không giống như câu hỏi.
Anh chỉ nói ba chữ giống thật mà là giả, sau đó cất bước chân rời đi không quay đầu lại.
Cửa phòng bệnh rộng mở, điều hòa bay ra ngoài, Mộ Cẩm Vân đứng ở đó, cả người đều cứng đờ, Một lúc lâu, cả người cô lung lay một chút, Mộ Cẩm Vân vội vàng giơ tay chống xuống giường mới không khiến bản thân bị ngã xuống đất.
Cô mím môi, cất bước chân đi tới đóng cửa phòng lại, sau đó mới trèo lên giường.
Cô giơ tay tắt đèn, cả căn phòng, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài hành lang chiếu vào.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt, nghĩ đến ánh mắt của Tống Lâm trước khi rời khỏi.
Ánh mắt đó giống như một mũi tên tẩm độc, đâm thẳng vào trong lòng cô.
Cho đến tận bây giờ, chân tay cô vẫn còn lạnh toát.
Cô giơ tay sờ trán mình, điều hòa trong phòng mở to như vậy, cô lại toát mồ hôi.
Cô cuộn tròn người, vùi bản thân vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của Mộ Cẩm Vân rất không ngon, cô mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ cô đứng giữa một con đường xe chạy tới chạy lui, xe chạy ở bên cạnh, cô muốn sang mép đường để tránh, nhưng làm sao cũng không đi tới mép đường được.
Cô chỉ có thể tránh tới tránh lui ở giữa đường, một lúc lâu sau có một chiếc xe dừng lại, cửa kính xe từ từ mở ra, để lộ gương mặt của Lục Hoài Cẩn, anh ta bảo cô lên xe.
Lúc này, không biết vì sao xe cộ xung quanh đột nhiên dừng lại.
Mộ Cẩm Vân đứng ở giữa đường đã mềm nhữn cả chân, nhìn thấy xe của Lục Hoài Cẩn dừng lại, cô không hề nghĩ ngợi gì giơ tay mở cửa lên xe.
Lúc này, không biết một chiếc xe màu đen từ đâu lao đến, tốc độ của chiếc xe đó vô cùng nhanh, đầu xe đâm thẳng vào phía cô.
Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng động cơ, quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Cách lớp kính chắn gió của xe, cô có thể nhìn rõ thấy Tống Lâm ngồi ở ghế lái.
Anh ngồi đó mặt không biểu cảm gì, hay tay đặt trên vô lăng, hai con ngươi đen giống như bị ngâm trong băng đá, ánh mắt nhìn tới đều là sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.
“Đừng…” Mộ Cẩm Vân đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, bên tai truyền đến giọng nói của y tá: “Cô Vân, cô sao vậy?” Cô ngỡ ngàng nhìn người mặc đồ y tá ở trước mặt, một lúc lâu mới lắc đầu: “Không có gì” Vừa mở miệng, lời nói hầu như không nghe được.
Y tá khẽ nhíu mày, hơi lo lắng: “Cô Vân, cô lại bị sốt rồi, ban nấy tôi đã sờ thấy trán cô rất nóng, còn đổ mồ hôi, cô đo nhiệt độ cơ thể cô một lát, mười phút sau tôi lại tới xem thế nào” Mộ Cẩm Vân ngẩn người một lát, y tá đưa chiếc cặp nhiệt độ trong tay về phía trước, lúc này cô mới có phản ứng, giơ tay cầm lấy cặp nhiệt độ, gắng gượng mở miệng nói hai chữ: “Cảm ơn” “Cô Vân khách sáo rồi, vừa tỉnh dậy cổ họng rất khô, để tôi đi rót nước cho Aw co.