Một tuần đã trôi qua….
Tô gia đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của Lục Tư Thần và Tô Giản An
-“An An , ba nói này, tối nay cậu Lục sẽ tới đây ăn cơm , bàn chuyện, con chuẩn bị cho tốt”
Tô Trình bước tới trước phòng Tô Giản An , nhắc nhở cô
-“Con biết rồi”
Tô Giản An cả một tuần chỉ ngồi rúc mình trong căn phòng. Xung quanh là bốn bức tường càng khiến cho cô có cảm giác như bị giam giữ, cô độc.
Tại Lục Thị
-“Mã Đồng !”
Lục Tư Thần nói
-“Tổng Giám Đốc, có chuyện gì a?”
Nghe cái giọng lạnh ngắt này của Lục Tư Thần bao nhiêu năm qua, Mã Đồng cũng đã quen rồi. Nếu như là người khác nghe phải, chắc họ sẽ sợ đến phát khóc mất
-“Chuẩn bị xe lăn, chút nữa tan ca cùng tôi tới Tô Gia.”
-“Hả?”
Mã Đồng đơ người . Tại sao lại dùng xe lăn nữa? Chân đâu còn bị thương?
-“Tăng ca?”
-“Dạ tôi đi lấy liền “
Ngày nào cũng bắt anh tăng ca , mệt mỏi quá đi mất.
-“Cậu định làm gì mà cần xe lăn?”
Ôn Cố Bạch mở cửa bước vào
-“Tới Tô Gia!”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Bao giờ cậu mới chịu nói sự thật?”
-“Diễn thì phải diễn cho tròn vai”
-“Ồ, ông anh cũng khá.”
-“Không về quán bar của cậu đi , còn có thời gian mà tới công ty tôi?”
-“Đi giờ đây “
Lục Tư Thần và Ôn Cố Bạch đã là bạn bè bao nhiêu năm qua. Mọi người xung quanh nhìn thấy họ nói chuyện với nhau rất lạnh lùng, dường như xa lạ. Mà đâu ai biết ,họ đều luôn hiểu ý của nhau.
Gần 7 giờ tối, cuối cùng Lục Tư Thần cũng đã đến Tô Gia
-“Con à, tuy bây giờ người mà bọn họ biết chuẩn bị làm vợ của cậu Lục là chị con, nhưng đến lúc đó sẽ là con. Cho nên con cứ biểu hiện cho tốt, đến khi cưới về họ biết được cũng sẽ không làm khó con”
Lưu Diệu ngồi trong phòng, một mặt thì ra sức an ủi, nhắc nhở Tô Giản An, một mặt thì đang vui sướng vì sắp có được cả đống tiền .
-“Con hiểu rồi, mẹ xuống dưới trước đi .”
Tô Giản An ngồi một mình trong phòng khóc thầm. Bây giờ cô là người gánh chịu tất cả, cô phải chịu đựng . Mà kể cả có vùng lên chống đối, liệu ba mẹ cô đồng ý sao ?
-“Lục thiếu, cậu đến đó hả. Mau mau kêu người đưa Lục thiếu vào trong”
Tô Trình chạy ra cửa chính, chào hỏi Lục Tư Thần
Một tên người hầu trong nhà đẩy xe lăn đưa Lục Tư Thần vào trong
-“Có chút quà muốn gửi tặng Tô gia, coi như là một phần sính lễ trước”
Lục Tư Thần hất tay, Mã Đồng liền kêu người bê đồ vào trong. Nào thì vàng bạc, nhân sâm, thuốc bổ,…đủ mọi thứ
-“Mẹ nhìn kìa, què thế kia, con mà lấy hắn ta chắc con thà chết còn hơn”
Tô Giản Đường và Lưu Diệu đứng bên trong thì thầm
-“Dù sao bây giờ em con là người cưới .Hôm nay con cứ giả bộ làm vợ sắp cưới thôi. Đến khi con bé nó gả vào Lục Gia, chúng ta sẽ hưởng lại hết số tài sản ấy”
Lưu Diệu mưu kế thân độc , cười gian xảo nói
-“Thôi được rồi, cũng đã đến giờ cơm, mau đưa Lục Thiếu vào trong dùng bữa.”
Tô Trình nói
Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống bàn ăn. Lúc này, Tô Giản An mới chuẩn bị đi xuống. Dù sao thì, bụng cô nãy giờ cũng đang reo hò rồi đây này.
-“Ba mẹ , con xuống trễ “
-“Không sao không sao, mau ngồi vào đi con . À , mau chào hỏi Lục Thiếu”
Tô Trình đứng dậy, kéo tay Tô Giản An tới gần Lục Tư Thần, ngỏ ý muốn tiếp cận
-“Chào Lục Thiếu!”
Tô Giản An không thèm để ý Lục Tư Thần mà chào qua loa
Lục Tư Thần nhìn cô một hồi, nhíu hai cặp lông mày.
-Là cô ta?-
Anh nhớ lại tối hôm đó , cô say rượu đi trên đường mà bị xe anh tông trúng. Còn nói linh tinh vớ vẩn gì..
-“Chào Tô tiểu thư.”
-“À à, An An mau ngồi xuống đi con .”
-“Ayda, máy lạnh hôm nay sao chạy mạnh thế, lạnh thật đó. Em gái, hay em ngồi chỗ chị đi, cho chị qua chỗ em được không. Nay chị cảm thấy hơi mệt chút”
Tô Giản Đường thấy ba cô nháy mắt ra hiệu liền giả bệnh để đổi chỗ cho Tô Giản An .
-“Được !”
Tô Giản An đứng bên cạnh thấy họ ra hiệu với nhau, cô biết là đều đã có sự sắp đặt nên cũng lạnh giọng nói rồi ngồi vào vị trí đó
Trong bữa ăn, chỉ có Tô Trình, Lưu Diệu và Tô Giản Đường nói chuyện .
-“À Lục Thiếu, lễ cưới…lễ cưới tổ chức sao…?”
Tô Trình ấp úng hỏi Lục Tư Thần .
Lục Tư Thần dừng đũa, ngước mặt lên. Gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt đầy sát khí khiến Tô Trình rợn gai óc , không nói nổi
-“Cuối tuần sau!”
-“À à, được .. được ..”
-“Tôi có việc , xin phép được đi trước. Mong Giản Đường tiểu thư chuẩn bị cho tốt, đừng làm tôi mất mặt !”
Nói rồi Mã Đồng chạy tới đẩy anh rời đi
-“An An, con mau ra tiễn Lục Thiếu, chị con hơi mệt nên…”
-“Con biết rồi”