Mỹ Mỹ một mình đi dạo trên đường , khi ở nhà chưa ăn uống gì nên giờ bụng đã đói meo, cô tìm đại một quán ăn nhỏ nào đó ven đường ăn chút
-“Bác , cho cháu một suất lẩu đơn..à không, lẩu hai người đi ạ.Cho cháu thêm lon coca nha”
-“Ăn nhiều vậy sao?”
Giọng đàn ông đột nhiên vang lên, không hiểu sao cái giọng này cô thấy quen lắm.
-“Ôn Cố Bạch?”
Mỹ Mỹ quay người sang nhìn đã thấy anh ngồi xuống bên cạnh cô, miệng thì cười tươi như hoa không biết có ý đồ gì
-“Sao thế?Em ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh à?”
Ôn Cố Bạch ngồi khó khăn trên chiếc ghế như muốn gãy
-“Ha..ngạc nhiên?..Anh theo dõi tôi?”
Mỹ Mỹ nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ hỏi
-“Không hề. Anh là biết em đang cần anh nên anh xuất hiện.”
Ôn Cố Bạch vẻ mặt kiêu ngạo nói
-“Ai nói tôi cần anh?”
-“Khoan!Em đừng chối nữa.Anh không những biết được em đang cần anh mà còn nhìn thấu được cuộc đời em đấy.”
Ôn Cố Bạch nhìn cô nói,giọng điệu có phần hù dọa..
-“Hơ…anh bị hâm à? Thôi được rồi, nói đi, anh thấy cuộc đời tôi thế nào?”
Mỹ Mỹ bất lực nhìn anh. Cái tính như trẻ con lại khiến cô thấy vui vui mà cười nhẹ
-“Anh thấy….cuộc đời của em phụ thuộc hết vào anh”
-“…anh có ý gì?”. Cô có chút không hiểu ý anh nói
-“Thì..em về làm vợ anh rồi, đương nhiên cả cuộc đời em đều dựa dẫm vào anh còn gì.”
Không ngờ lại bị tên này ghẹo một cú. Mỹ Mỹ vừa tức giận vừa ngại ngùng, hai má đỏ ửng lên, tay đánh tới tấp lên lưng anh
-“Hứ..Ai làm vợ anh chứ? Ảo tưởng..”
-“Aydo, đồ ăn của cháu gái đây, nóng hổi vừa thổi vừa ăn nhé. À mà cậu trai trẻ này, muốn cưới nhanh thì dẫn người yêu cậu đi ăn nhiều vào, con gái mà..thích ăn vặt lắm.”
Bà chủ quán nãy giờ thấy hai người ngồi đánh đấm nhau mà buồn cười.
-“Bác à,cháu không phải…”
-“À dạ, cháu yêu lần đầu nên không biết mấy chuyện này. Cháu cảm ơn bác đã chỉ dạy ,cháu phải cố gắng nhiều hơn rồi..”
Ôn Cố Bạch không cho Mỹ Mỹ nói mà chặn miệng cô, miệng cảm ơn bác chủ quán, mắt thì nháy nháy với cô.
-“Cái tên khùng này. Anh bị hâm hay gì?’
Bác chủ quán vừa rời đi , Mỹ Mỹ lập tức cho anh một cái đánh thật đau , quát mắng
-“Đương nhiên. Anh bị hâm nên mới dám yêu con hổ dữ như em chứ”
Ôn Cố Bạch vẫn chẳng sợ gì, anh cứ hết lần này đến lần khác chọc ghẹo cô
-“Anh….huhu..hu..mọi người nhìn xem..có tên bị bệnh tâm thần cứ gây sự…hu..huhu..ai giúp tôi với..”
-“Hả..C…cái gì vậy? Mỹ Mỹ em nói..? Suỵt…Mỹ…”
Mỹ Mỹ cô đột nhiên nghĩ ra trò hay. Cô khóc lớn, hét that to cho mọi người xung quanh để ý tới. Ôn Cố Bạch nghe cô nói mà giật mình , quay nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn anh với ánh mắt kì lạ. Như này mà bị ai chụp được chắc mai anh lên hot search “Con trai chủ tịch Ôn Thị không ngờ lại bị tâm thần” mất . Anh hốt hoảng bụp miệng cô lại, miệng lắp bắp nói
-“M..mọi người .. tôi xin lỗi, bạn gái tôi đang dỗi nên nói vậy..mọi người thong cảm..”
-Anh..?..hứ..không nói chuyện với anh nữa. Tránh ra cho tôi ăn “
Mỹ Mỹ khóc hết nước mắt vẫn bị anh trêu . Cô giân dỗi quơ tay anh ra, xoay sang góc khác ngồi ăn một mình
-“Ơ kìa..Mỹ Mỹ, em không cho anh ăn sao?”
-“Không. Anh thích ăn thì tự đi mà mua”
-“Nhưng mà anh không đem theo tiền..”
-“Vậy nhịn đi”
-“Em không cho anh ăn anh sẽ hét to cho mọi ngươi biết anh và em đang yêu nhau”
-“…”
Mỹ Mỹ ôm cục tức trong bụng mà chia phần ăn cho anh. Ôn Cố Bạch thì ngược lại, anh vui vẻ ngồi gắp từng miếng thức ăn..
….
Sau khi ăn xong, hai người cùng đi dạo quanh công viên gần đó cho thoải mái và tiêu hóa thức ăn.
-“Mỹ Mỹ, em nhất định không yêu anh sao?”
Ôn Cố Bạch đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay cô nói. Giọng nói của anh lúc này có trầm lặng, nghiêm túc
-“Anh…..Vậy anh nói đi, tại sao anh lại yêu tôi cơ chứ? Xung quanh anh bao nhiêu cô gái xinh đẹp quyến rũ,tại sao lại là con hổ dữ này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!