-“Thân mật như vậy sao?”
Tô Giản An cười khẩy nói, tay cô giựt mạnh ra
-“Con bé này, sao nay nói linh tinh gì thế?”
Lưu Diệu thấy cô nói năng vớ vẩn liền cười cười cho qua, đánh yêu cô một cái
-“Azda..con rể Lục, mau vào trong . Người đâu, dọn bàn , chuẩn bị đồ ăn , mau “
Tô Trình thấy có điều gì chẳng lành liền phá vỡ bầu không khí này. Ông đi tới kéo tay Lục Tư Thần khiến anh đứng đơ ra , cặp lông mày cau lên nhưng anh lại chẳng nói gì…
"Chẳng nói năng gì? Là sao đây?”
Tô Giản An thấy vậy cũng khó hiểu nhìn anh, tay nhéo nhẹ vào eo anh ra hiệu.
Lục Tư Thần vẫn im lặng. Vốn dĩ anh đang tính xem mèo nhỏ giải quyết chuyện này như thế nào
-“Khỏi đi. Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói với hai người một chuyện.”
Tô Giản An không chịu nổi anh nữa, cô liền một mình đứng ra nói thẳng
-“Con gái, con tính nói gì ? Sao lại nói chuyện với ba mẹ kiểu đó?”
-“Ba mẹ sao? Hai người có chắc là ba mẹ ruột của tôi không?”
Cô đi tới đứng cạnh Tô Trình, hỏi ông với giọng gằn lên ,có chút sát khí như học được phần nào của Lục Tư Thần vậy.
-“Con bé này, hôm nay ăn nói lấc cấc quá. Con rể Lục , mong cậu bỏ qua cho..tôi..”
-“Thôi. Ông tính nói gì? Tôi sẽ dạy dỗ lại con gái tôi sao? Xin lỗi, ông không phải ba tôi, làm sao có thể dạy dỗ được tôi đây nhỉ?”
Tô Giản An đi tới phía bàn trà, ngồi xuống ghế nhấp nhấp tách trà nóng.
-“Mày nói gì thế hả ? Ta đã đứt ruột sinh ra mày, giờ mày nói như vậy là thế nào…huh..h”
Lưu Diệu thấy mọi chuyện không ổn, bà liền lao tới quỳ trước chân cô khóc lóc thảm thiết. Đúng lúc đó, Tô Giản Đường trở về thấy mẹ mình đang ngồi khóc như vậy , ả tức giận đi tới tát một nhát vào mặt Tô Giản An , đến Lục Tư Thần còn không phản ứng kịp
-“Con bất hiếu này. Sao mày để mẹ quỳ dưới chân mày như vậy ? Mày lấy chồng giàu rồi khinh thường ba mẹ ruột mình sao?”
-“Tô Giản Đường!”
Lục Tư Thần thấy cô bị tát đỏ ửng một bên má liền đi tới bóp lấy cổ Tô Giản Đường mà nhấc lên
-“Thần..đừng…em tự giải quyết…
Tô Giản An chạy tới, cô kéo tay anh xuống nói
-“Hừ..”
Lục Tư Thần hừ lạnh một cái khiến Tô Giản Đường lạnh sống lưng . Cô ta ngồi bệt xuống đất ôm lấy chiếc cổ im dấu tay ghê rợn kia
-“Ba mẹ ruột? Ha.. nực cười thật. Nhận người ngoài làm ba mẹ ruột hai mấy năm nay, tôi khờ quá. Lại còn bày đặt, yêu thương, kính trọng khi họ chẳng coi tôi ra gì . À đâu, coi tôi như một món đồ bán đi với giá tiền cao chứ nhỉ?”
-“Mày nói…?”
-“Con ăn nói kiểu gì vậy? Tô Giản An!”
Tô Trình tức giận chỉ cây gậy trước mặt cô chửi bới, trách móc
-“Tại sao lại đánh tráo? Tại sao lại khiến tôi sống trong căn nhà này? Tại sao lại để tôi biến mất khỏi vòng tay của mẹ tôi?”
-“Con nói…”
*Xoạt
Tô Giản An lôi ra một tập tài liệu đã cũ nát, có tờ bị đốt một mẩu, có tờ thì rách cả nửa , tờ thì đã mờ chữ . Tất cả rơi lã chã xuống đất trước sự ngạc nhiên kinh hãi của Tô Trình và Lưu Diệu
Ông cầm một tờ giấy lên tay, nhìn dòng chữ mờ kia. Là tên đứa con gái mắc bệnh của ông , đã hai mấy năm ông không nhớ đến cái tên đó.
-“Sao? Nhận ra tên con gái mình không?”
-“Con….”
-“Đừng! Đừng gọi tôi là con, tôi không phải con ông. Hai mấy năm qua là đủ rồi, hôm nay tôi đến đây để cho hai người biết , Tô Gia…..sắp biến mất rồi. Nhớ kĩ đấy!”
-“Giản An? Con nói vậy là ý gì?…con…Giản An…a..”
Tô Trình lên cơn sốc liền trở bệnh đau tim, ông ôm mình đau đớn , mắt hướng về phía Tô Giản An cầu xin
Lưu Diệu và Tô Giản Đường thấy vậy liền chạy tới đỡ ông, khóc lóc thảm thiết
-“Huuhu…ông à..ông đừng bị làm sao hết. Tôi đưa ông đi bệnh viện”
-“Ba à..ba…con đĩ Tô Giản An. Tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Tô Giản Đường nhìn cô với ánh mắt đầy căm ghét như muốn giết chết cô
-“Được. Mình đi thôi anh.”
Tô Giản An nói rồi quay sang khoác lấy tay Lục Tư Thần , cô cười nhẹ nói .
Lục Tư Thần cũng gật đầu rồi rời đi, mặc kệ sống chết Tô Trình .
Bước chân ra khỏi Tô Gia, Tô Giản An lưỡng lự quay lại nhìn một lần cuối cùng , căn nhà cô đã sống gần hai mươi năm qua rồi cũng thôi.
Trên đường đi, cô ngồi dựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài trời . Đổ mưa rồi! Thời tiết thế này, thật hợp với tâm trạng của cô bây giờ nhỉ? Cô không nghĩ mình có thể nhẫn tâm với họ như vậy đâu…nhưng có làm có chịu, họ đã đối xử với cô như nào cơ chứ? Nước mắt đột nhiên rơi xuống
-“Mèo nhỏ. Sao lại khóc?”
Lục Tư Thần ngồi ghế lái quay sang nhìn thấy nước mắt ướt nhẹp má cô liền đỗ xe vào lề đường , hỏi
-“Em không khóc, bụi thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!