Lục Tư Thần mở tủ quần áo ra thì chỉ thấy vài bộ đồ còn sót lại, quay ra chiếc giường thì thấy bức thư cô để lại .
Đọc thư, anh không những không hết lo mà còn lo lắng hơn và đi kèm với chút tức giận
-“Mã Đồng, tôi cho cậu 5p đi kêu người lục soát thành phố này cho tôi, tìm bằng được Giản An cho tôi”
Anh gọi điện thoại, giọng quát lớn
[..]
Tại thành phố C
-“Mạc Chính Nguy, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp tôi”
-“Không có gì đâu, em đừng xưng hô “tôi” như thế, khó nghe quá”
-“À,ừm..em biết rồi. Vậy, bây giờ, địa chỉ của ba mẹ em? Ở đâu ?”
Hai người ngồi trong quán nước nói chuyện, trái ngược với vẻ thản nhiên , nhàn nhã của Mạc Chính Nguy thì Tô Giản An lại nôn nóng không hết. Cô vốn dĩ tới đây không phải để thừa thãi thời gian cho việc ăn bánh uống trà như này
-“Em bình tĩnh, đó không phải địa chỉ ba mẹ em đang sống , mà địa chỉ đó là bệnh viện”
-“Bệnh viện?Tại sao lại là bệnh viện?”
Tô Giản An khó hiểu, cô nóng lòng hỏi
-“Vì ở đó còn dữ liệu em cần, mọi thông tin vào ngày em sinh ra, đều ở đó”
Mạc Chính Nguy nói lời nào là thuyết phục cô lời đó. Cuối cùng, cả hai cùng đi tới bệnh viện Z
-“Chúng ta sẽ đi tìm bác sĩ Lưu, ông ấy làm ở đây 30 năm rồi, chắc hẳn ông ấy là người rõ nhất”
-“Được”
Sau một hồi tìm kiếm, hai người đã gặp mặt bác sĩ Lưu . Ông là vị bác sĩ nhiều tuổi nhất ở đây, và cũng là vị bác sĩ gắn bó lâu dài với bệnh viện này
Bác sĩ Lưu được sự cho phép đã dẫn hai người vào một căn phòng chứa đầy tài liệu của bệnh nhân, rồi trẻ sơ sinh,….
Mất khoảng 30p , cuối cùng Tô Giản An cô cũng đã tìm được một tập tài liệu
Ngày X tháng X năm XXXX
-“Chính Nguy..e..em thấy nó rồi”
-“Bác sĩ Lưu , ông coi…”
-“Hazzz…”
Bác sĩ Lưu nhìn vào tập giấy đã có chút nhàu nát và bám bụi mà thở dài, hình như ông biết điều gì đó
-“Bác sĩ Lưu, ông như vậy là…?”
Tô Giản An thấy vậy liền cầm lấy cổ tay ông tra hỏi
-“Cô cậu bình tĩnh. Việc này, nói một hai câu e rằng không đủ…”
-“Ông mau nói đi, rốt cuộc ông biết được điều gì ?”
Cô lúc này như muốn nổ tung , thật sự ông cứ úp mở như vậy, cô không thể nào chịu nổi
-“Giản An, em bình tĩnh”
Mạc Chính Nguy bên cạnh cố gắng kéo cô lại, trấn an tinh thần cô
-“Ta nhớ vào hơn 20 năm trước, ngày đó chính tôi là người đỡ đẻ cho một sản phụ , tôi không thể nhớ rõ tên . Nhưng khi ấy, cô ấy còn trẻ lắm, chắc chừng 18 19 thôi. Có thể do một “sai lầm" nào đó trong tình yêu, cô ấy đã phải đi sinh một mình và không có bất kì một ai . Đứa bé khi được sinh ra, chính là bé gái, nói không chừng , có thể là…. Hazzz, ta nhớ khi đó, không chỉ một sản phụ là cô gái ấy mà còn một người nữa. Trái ngược lại, cô ấy có cả gia đình đi theo, ai cũng trong tâm trang lo lắng. Không ngờ, đứa bé ấy sinh ra lại mắc bệnh hiểm nghèo, thật sự hiếm gặp trên thế giới. Hồi đó lại không có máy móc phát triển, nên đứa bé đó cũng không sống được mấy tháng. Gia đình đó nhìn thôi cũng biết là gia đình giàu có, đương nhiên sẽ không để ai biết về việc nhà có người bị bệnh hiểm như vậy, thế nên họ đã tráo đổi đứa bé . Cô gái kia cũng biết, nhưng lại bị họ làm cho không thể lên tiếng.. Khi đó chỉ có mình ta biết, nhưng không ngờ bọn họ lại uy hiếp gia đình ta , vậy nên ta không thể làm gì được…Việc này, cả đời ta không bao giờ quên, ta luôn thấy có lỗi với đứa bé đó……”
-“Được rồi..”
Tô Giản An sau khi nghe xong câu chuyện đó, cô tối sầm mặt, miệng lạnh nhạt nói ra hai chữ rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện
-“Cảm ơn ông , bác sĩ Lưu”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!