Buổi sáng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng , nhưng cảm giác hôm nay thật lạ làm sao…
-“Giản An? Em không khoẻ sao?Tại sao không ăn?”
Lục Tư Thần thấy cô không chịu ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào anh
-“À..không, em có ăn”
Tô Giản An lúc này bị tiếng anh nói làm cho giật mình tỉnh táo lại
-“Vậy sao nhìn anh? Anh đẹp trai lắm à?”
-“….Tự cao..”
Cô nhếch miệng không phục mà nói, nhưng quay đi miệng lại nở nụ cười hạnh phúc
-“Vậy có nghĩa là không đẹp?”
Lục Tư Thần cũng giả bộ giận dỗi, xoay mặt đi nói
-“Đẹp..đẹp..rấttt đẹp. Được chưa.?..anh ăn xong rồi thì chuẩn bị đi làm, đừng đến trễ nữa”
…
Cô thắt carvat cho anh rồi hôn nhẹ lên môi anh một cái , đó như là thói quen hằng ngày của hai người vậy…
Sau khi Lục Tư Thần đã rời đi , cô lập tức chạy lên lầu lấy đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây
Tô Giản An vào trong phòng của anh và cô, một cảm giác thật khó tả . Cô chậm rãi viết từng dòng chữ lên tờ giấy trắng
[…Thần, em xin lỗi vì rời đi đột ngột mà không cho anh biết. Là vì em có lí do riêng nên không thể nói với anh , thật sự…..anh hãy nhớ rằng, sau khi em về giải thích với anh, anh phải tin đấy..Và cũng đừng cho người đi tìm em, em sẽ không sao cả.. Còn nữa, trong khoảng thời gian em rời đi, anh không được yêu ai cả, chỉ được yêu mình em mà thôi…anh nhớ nhé.! \~ Mèo nhỏ \~ ….]
Tô Giản An sau khi đã thu xếp xong xuôi, cô đặt bức thư trên giường rồi gấp gáp đi xuống
-“Bác..cháu đi ra ngoài một lúc nhé”
Thấy bác quản gia đang ở trong bếp , cô nhanh nhảu nói lớn rồi kéo vali rời khỏi biệt thự
[…]
-“Alo? Tôi tới sân bay rồi, cô ở đâu?”
-“Trước mặt cô”
Dina từ đâu tiến tới phía cô
-“Tại sao lại tới sân bay?”
Tô Giản An vẫn còn hoang mang, cô không biết ba mẹ ruột của cô ở đâu ? Như thế nào? Tại sao điểm hẹn lại là nơi này?
-“Vé đây, bay tới thành phố C đi, người nắm giữ thông tin, đã ở đó chờ cô rồi”
Dina đưa gấp cho cô vé máy bay đã chuẩn bị đầy đủ rồi tức tốc rời đi. Coi như “món đồ” cản trở này sắp được giải phóng rồi …
Tô Giản An cũng chỉ còn cách đi đến thành phố C, còn lại chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
3 tiếng sau , Tô Giản An đặt chân tới thành phố C xa xôi, lạ lẫm mà cô chưa từng đặt chân tới. Để trấn an tinh thần mình, cô chỉ biết tự nhủ coi đây như một chuyến du lịch một mình vậy..
-“Giản An.”
Người đàn ông như đã được sắp xếp từ trước chạy tới chỗ cô
-“Mạc Chính Nguy? Sao anh lại ở đây?”
Cô ngỡ ngàng không biết tại sao Mạc Chính Nguy lại xuất hiện tại nơi này..
-“Ừm…nói thì hơi dài. Chi bằng chúng ta tấp vào quán nước nào đó, anh sẽ giải thích cho em”
-“Được”
Hai người đi một đoạn thì tới một quán nước nhỏ
-“Được rồi , anh nói đi. Tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại biết tôi tới đây?”
Tô Giản An không chờ đợi nổi luống cuống hỏi
-“ Chuyện là…Người tên Dina , vài ngày trước cô ấy có hẹn anh gặp mặt , không hiểu sao lại đưa cho anh một địa chỉ tại thành phố C này, chính là thứ em đang cần được biết. Cô ấy nói anh sẽ là người đưa em đi tìm chân tướng rõ ràng. Em cũng biết đấy, anh thích em..nhưng nếu không được , chúng ta có thể là bạn, em có sẵn lòng tin tưởng anh không? Anh sẽ không lừa dối em đâu …”
Mạc Chính Nguy thở dài rồi kể toàn bộ câu chuyện cho cô biết
-“Mạc Chính Nguy anh….cảm ơn anh rất nhiều, tôi mong anh có thể giúp tôi tìm ra bố mẹ tôi…”
-“Được, vậy bây giờ anh đưa em đi kiếm một khách sạn, tạm thời em ở đó, sau khi xong việc chúng ta sẽ trở về..”
-“Được, cảm ơn anh “
-“Đừng khách sáo”
Tô Giản An cứ thế mà tin tưởng anh, nghe theo anh mọi thứ bởi bây giờ cũng chỉ có anh là người duy nhất giúp được cô
[..]
Tại Thành Phố S
Lục Tư Thần như thường lệ vẫn ở công ty làm việc, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy có chút gì khó chịu không thể diễn tả
-(“Mèo nhỏ, nhớ anh không?”)
….
-(“Sao không trả lời thế?”)
….
-(“Mèo nhỏ?”)
Gửi nhiều tin nhắn như vậy nhưng không thấy sự phản hồi nào của cô, Lục Tư Thần có chút lo lắng, anh lập tức gọi điện về
-“Alo thiếu gia? Có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên này bác quản gia nghe thấy chuông liền chạy tới nhấc máy
-“Giản An đâu?”
-“Thiếu phu nhân hiện không có nhà. Cô ấy đi ra ngoài, hình như đi cùng cô Mỹ Mỹ thì phải”
Bà cũng chẳng biết cô đi đâu vì cô chỉ nói đi ra ngoài, nhưng nói vậy anh lại càu nhàu rồi tức giận, thôi thì cứ nói đại vậy