"Dạ, nhưng ông chủ, còn Lưu Minh Lãng thì sao, tôi thấy anh ta đối với Lâm Thiến Vy hình như cũng có chút gì đó bất thường, còn cả động tay động chân nữa cơ mà.
“Ha, yên tâm đi, cái tên Lưu Minh Lãng này chẳng có tài cán gì đâu, còn Dịch Thừa Phong thì khỏi lo rồi, bí mật của anh ta đang nằm trong tay tôi, nếu anh ta mà làm trái giao dịch, tôi sẽ cho quãng đời còn lại của anh ta ăn cơm tù, chỉ có Nghiêm Thần là tôi hơi lo thôi, trước khi anh ta nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi phải nắm được bí mật hoặc điểm yếu của anh ta trước.”
“Dạ, ông chủ.”
“Còn Diệp Ngọc? Bây giờ cô ta đã ngoan ngoãn hơn chưa?”
“Cô ta đã an phận thủ thường rồi thưa ông chủ.”
“Tốt lắm! Nếu cô ta đã biết điều như vậy thì phải đối xử với cô ta thật tốt, cho đến ngày diện kiến Dịch Thừa Phong nhất định phải thật xinh đẹp lỗng lẫy, nếu cô ta còn có biểu hiện không nghe lời thì vẫn là quy tắc cũ, kêu Đại Bào tính sổ.”
“Dạ.”
***
Dịch gia trưa hôm sau.
Thiến Vy đang ở trong phòng, mới sáng vừa mở mắt thì thấy điện thoại đã nhận được hơn trăm tin nhắn từ Nhã Hân, cô ấy đã không gặp cô hai ngày rồi, cũng không biết là đã lo lắng thành bộ dạng gì mà cứ nằn nặc đòi gặp cô.
Thành thật mà nói bây giờ cô còn không dám đặt chân ra khỏi Dịch gia nửa bước, không rơi vào tay Lăng Thiên Trì thì cũng sống không yên với Camy, không phải là cô sợ, mà là cô không muốn luyên lụy đến người khác, không muốn để ba chồng cô lo lắng.
Lời đồn nói Camy thù rất dai, sẽ không dễ dàng buông tha cho những ai đã đắc tội với cô ta và làm cô ta xấu mặt, hôm qua về nhà, ông liền không khỏi hỏi cô nguyên ngày hôm kia xuất viện đã đi đâu, cô chỉ có thể nói dối là đi chơi rồi cảm thấy không được khỏe nên ngủ lại ở nhà bạn.
Nếu nói ra sự thật thì hậu quả không cần tưởng tượng cũng biết rất khủng khiếp, Lăng gia và Dịch gia từ xưa tới nay luôn có giao hảo rất tốt, cô không muốn vì thù hận giữa cô và Lăng Thiên Trì mà làm mất hòa khí của hai gia tộc.
Mà Dịch Thừa Phong từ hôm qua đưa cô về nhà thì liền quay về biệt thự, ba chồng cô thấy vậy cũng không thèm đoái hoài gì tới.
Bây giờ anh ta đã quyết định dọn ra ngoài sống riêng rồi, sống chung với cô trong Dịch gia chắc anh ta thấy rất bẩn mắt, nhưng như vậy cũng tốt, thà để anh ta hiểu lầm cô, nghĩ cô loăn loàn lẳng lơ, còn hơn để anh ta biết sự thật rồi thêm ray rứt thêm đau khổ.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại phải làm như vậy, cô chỉ biết rằng, nhìn thấy anh đau, trái tim cô cũng rất đau, so với bị Lăng Thiên Trì hành hạ còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, có lúc cô tự hỏi, phải chăng trái tim đã rung động với anh rồi?
Cô không biết và cũng không thể nói rõ được, nhưng sâu trong thâm tâm, cô thật sự không mong rằng bản thân đã có tình cảm với anh. Giống như Nhã Hân đã từng nói, yêu Dịch Thừa Phong chỉ có tự chuốc lấy đau khổ, huống hồ Cố Tiểu Ngọc trong lòng anh, nào chỉ đơn giản là có vị trí đặt biệt.
Cô thở dài một tiếng, không biết trong tiếng thở dài của cô có bao nhiêu là phiền muộn, gánh nặng đè nén trong lòng không biết tìm ai để tâm sự, ai có thể lắng nghe nổi lòng của cô, ai có thể cùng cô san sẻ buồn vui, ai có thể làm bờ vai cho cô tựa vào khi mệt mỏi, không ai cả, chỉ có thể tự làm bạn với chính mình rồi tự mình an ủi mình.
Thiến Vy sửa soạn một chút rồi đi gặp Nhã Hân, dù sao cũng không thể trốn trong Dịch gia làm con rùa rụt đầu cả đời được, đi bước nào tính bước đó, có câu, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đằng nào cũng phải gặp, trốn tránh chi bằng dũng cảm đối mặt.
Ở quán nước lần trước, hai người lại gặp nhau nói chuyện, thấy cô bình an vô sự Nhã Hân cũng phần nào được yên tâm, nhưng cô ấy lại rất muốn biết tại sao tay của cô lại bị thương, lần trước là hai bên cổ tay, lần này là cả mười ngón tay.
“Vy Vy, hôm đó cậu đã đi đâu vậy, tại sao tay cậu lại bị thương, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?”
Cô quay chiếc ống hút trong ly nước cam, suy nghĩ hồi lâu. “Mình bất cẩn làm vỡ mấy cái chén, trong lúc thu dọn mảnh vỡ thì đã bị thương.”
Nhã Hân biết Thiến Vy đang nói dối nên nghiêm mặt lại. “Chuyện như vậy mà cậu cũng có thể bịa ra được, cậu nghĩ mình dễ bị gạt như Dịch Thừa Phong lắm sao? Mau nói sự thật cho mình biết đi, rốt cuộc là ai làm cậu bị thương?”
“Nếu mình không nói thì sao?”
“Vậy thì mình sẽ đi tìm Dịch Thừa Phong nói hết toàn bộ sự thật.”
Nhã Hân lại muốn uy hiếp cô, đã hai lần bị cô ấy uy hiếp rồi, lần này cô không còn có cảm giác sợ hãi nữa, mà ngược lại rất bình thản, nói:
“Được! Cậu đi đi! Mình dám đảm bảo, nếu Dịch Thừa Phong mà biết hết sự thật, mình nhất định sẽ cho cậu hối hận cả đời.”
Người nọ nhất thời không nói được gì, rõ ràng là cô ấy uy hiếp cô mà, tại sao bây giờ lại biến thành cô uy hiếp cô ấy, lại cho rằng cô đang làm bộ, nên ngay sau đó liền nói:
“Cậu nghĩ mình không dám sao?”