Nhưng người đó là ai, còn Tiểu Khả Ái lại là ai, tại sao trông quen thuộc nhưng lại không nhớ ra gì hết. Lần đó bị Lăng Thiên Trì đập đầu liên hoàn, cô không chết đã là may rồi, ngay cả cô cũng không biết, rằng bản thân vì những cái đập đầu đó mà đã mất trí nhớ có chọn lọc, đã quên sạch ký ức về Dịch Hàn Hàn rồi.
Sau khi cô mở mắt ra thì đã không còn nhìn thấy ảo cảnh lúc nãy nữa, cũng không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra trong mơ, hiện tại bây giờ cô đang nằm trên một chiếc giường, từ từ ngồi dậy, vẫn còn cảm thấy rất đau đầu.
Đây lại là nơi nào, không phải nhà của Nghiêm Thần cũng không phải Dịch gia, đây là đâu, cô nhớ bản thân đã lên cơn đau đầu rồi ngất xỉu, sau đó thì không còn nhớ gì nữa. Thiến Vy mang dép vào rồi đi xuống lầu, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm phức của đồ ăn, tính ra tới giờ bản thân vẫn chưa ăn gì.
Chợt cô nghe thấy có giọng nói đầy nam tính từ phía sau truyền đến.
“Tỉnh rồi à, đói thì mau ăn đi, đồ ăn vẫn còn nóng, ăn xong rồi tôi sẽ đưa cô về nhà, ba đã không gặp cô một ngày một đêm rồi, nếu còn không nhìn thấy cô, e rằng sẽ lại lo lắng đến mất ăn mất ngủ.”
Thiến Vy liền quay đầu nhìn lại, người ở trước mặt vẫn nhìn cô rất thờ ơ, cơ hồ vẫn chưa thể tỉnh táo, không hiểu vì sao mình lại ở đây, càng không hiểu vì sao lại ở cùng Dịch Thừa Phong.
Anh nhìn bộ mặt ngơ ngác của cô, chỉ thêm chán ghét mà nhạo báng.
“Cô cũng lợi hại thật, có thể làm cho hai người đàn ông vì cô mà ẩu đả trong nhà hàng mất hết thể diện, Nghiêm Thần xưa nay chưa từng dính líu tới phụ nữ, vậy mà lại ra tay cứu cô. Còn cái tên Lưu Minh Lãng kia, trông anh ta cũng rất quan tâm tới cô thì phải.”
Thiến Vy không để tâm đến những lời Dịch Thừa Phong nói, chỉ mệt mỏi cất nhẹ một câu.
“Anh đã biết vì sao tôi mất tích một ngày rồi phải không?”
“Thì sao? Cô có thể thoát khỏi bàn tay của Lăng Thiên Trì là đã quá may mắn rồi, thoát được một lần không thoát được cả đời, tôi thấy anh ta vẫn chưa tha cho cô đâu, cô đừng nghĩ bản thân là con gái của ân nhân đã cứu mạng tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô, đừng có mơ. Sự tồn tại của cô đã gián tiếp giết chết Tiểu Ngọc, gián tiếp hại tôi thân bại danh liệt, tôi không hận cô cũng không trách cô đã là phước ba đời nhà cô rồi, những ngày tháng sau này, cô tự mà lo liệu đi!”
Anh nói xong, mắt lườm cô rồi nghênh ngang rời đi.
Thiến Vy mệt mỏi thở dài, cũng đành mặc kệ anh, rồi nhìn lại cái nơi nhà cao cửa rộng này, chắc đây là biệt thự riêng của Dịch Thừa Phong nhỉ?
***
Tối đến.
Đi đóng quảng cáo thôi mà giờ này Lăng Thiên Trì mới về biệt thự, vừa về đã nghe Ảnh Lang báo cáo tin tốt, chẳng trách tại sao cho người đi tìm cô ta đến sắp lật ngược cả đất thành phố cũng không tìm thấy, thì ra là cô ta được Nghiêm Thần cứu.
Đều là người trong giới thượng lưu, làm sao hắn không biết Nghiêm Thần được, còn nhớ vào sinh nhật năm 43 tuổi của Lệ Cảnh Thành đã từng gặp hắn một lần, nhưng cũng chỉ gặp chứ không nói gì.
Tuy Nghiêm Thần có Lệ gia chống lưng, nhưng Lăng Thiên Trì lại không hề sợ hắn, chẳng qua chỉ là một tên nô lệ bị Camy chà đạp dưới chân. So với Dịch Thừa Phong, cũng đều thảm hại không thua kém gì nhau, người thì bị vị hôn thê của mình chà đạp, người thì bị ba ruột của mình sỉ nhục, hắt hủi, ha ha!
Mà nói đi cũng phải nói lại, Dịch Kính Đình rõ ràng rất thương con trai của mình, nhưng không hiểu vì sao cứ năm lần bảy lượt làm khó anh, tổn thương anh, để anh sinh lòng oán hận, tình yêu đã đủ làm cho con người ta hóa điên hóa dại rồi, đằng này còn cả tình thân vướng vào, ai mà chịu cho nổi.
Còn cái tên Phương Tử Cầm này rốt cuộc là người của ai, tuy bề ngoài có thân phận là trợ lý bên cạnh Dịch Thừa Phong, nhưng lại đi làm việc cho một nhân vật bí ẩn khác, mà cái tên nhóc hỉ mũi chưa sạch này cũng rất giỏi diễn tuồng, có thể lừa cho Dịch Thừa Phong quay vòng vòng mà không lộ ra một chút sơ hở nào.
Lưu Minh Lãng, cái tên này hắn đã từng nghe nhắc qua vài lần rồi, cũng từng nhìn thấy hắn trên tivi, một người như Lưu Minh Lãng chắc chắn không thể nào chủ nhân của Phương Tử Cầm, xem ra cái tên họ Phương này cũng không đơn giản.
Suy đi đoán lại nhiều như vậy nhưng thật chất là Lăng Thiên Trì chẳng hề quan tâm, dù chúng có là ai, có âm mưu gì, chỉ cần không cản hắn báo thù là được.
“Ảnh Lang!”
“Dạ có!”
“Cho người giám sát nhất cử nhất động của Nghiêm Thần, hắn ta đã cứu con tiện nhân Lâm Thiến Vy một mạng, hơn nữa còn vì cô ta mà ẩu đả với Lưu Minh Lãng, với một người suốt ngày ăn chay như Nghiêm Thần mà cũng có lúc đụng vào nữ nhân, ta đoán tâm tư của hắn đối với Lâm Thiến Vy không đơn giản, nếu có cơ hội hãy thu giữ bằng chứng của hắn, nếu hắn biết thức thời thì không sao, còn nếu dám nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi sẽ cho hắn chết dưới tay Camy!”