Kiếp này của Dịch Thừa Phong chỉ yêu duy nhất hai người con gái, cả đời này sẽ không yêu thêm bất cứ ai nữa, ai tốt với anh thì anh tốt lại, đơn giản vậy thôi.
“Khả Doanh!”
“Cậu chủ!”
“Đừng gọi anh là cậu chủ, anh có tên, tên của anh là Dịch Hàn Hàn.”
“Vậy sau này em gọi cậu chủ là Hàn Hàn được không?”
“Được chứ sao lại không.”
“Hàn Hàn!” Khả Doanh mềm mỏng gọi.
Tên thật của anh nào có phải Dịch Thừa Phong, nó chẳng qua chỉ là một cái tên ngụy tạo để che giấu đi một Dịch Hàn Hàn vô dụng. Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn nghiêm cấm ai nhắc tới cái tên này, vậy mà hôm nay lại đem nó ra để cứu người còn cho cô nhóc này gọi tên nữa chứ.
Anh đơn giản chỉ là muốn trên thế gian này vẫn còn một người biết đến tên thật của anh. Nói ra thì cũng còn một người nữa biết anh tên Dịch Hàn Hàn nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm về trước rồi, có lẽ Tiểu Khả Ái đã quên anh rồi nhỉ? Tính ra năm đó cũng sơ ý thật, quên hỏi Tiểu Khả Ái tên gì, bây giờ em ấy…phải chăng đã có gia đình rồi?
“Hàn Hàn em buồn ngủ.” Khả Doanh nũng nịu dụi dụi mắt.
“Được! được! liền đi ngủ!” Anh lập tức bế Khả Doanh lên đưa cô về phòng, vừa nằm xuống đã ngủ luôn, lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy, anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi đóng cửa quay trở lại phòng khách.
Dịch Thừa Phong lấy điện thoại ra tìm danh bạ của Lăng Thiên Trì rồi gọi điện.
Giờ này Lăng Thiên Trì đang ngâm mình ở suối nước nóng rất thong thả tiêu diêu, điện thoại thì để một bên, nghe thấy tiếng chuông đổ không khỏi ngán ngẩm liền nhấc máy.
“Tôi đã nói là không ký hợp đồng với các người rồi mà, cứ gọi hoài là sao?”
Bên này Dịch Thừa Phong không hiểu hắn đang nói cái gì chỉ lạnh lùng cất một câu. "Lâm Thiến Vy mất tích rồi, có phải cô ta đang ở chỗ anh không?
Lăng Thiên Trì hơi giật mình, hắn xem lại danh bạ đang hiện lên là Dịch Thừa Phong, mẹ kiếp! Cô ta mất tích?
“Anh nhầm rồi, cô ta không hề ở chỗ tôi.”
“Lăng Thiên Trì! Anh đừng có giỡn mặt với tôi, Lâm Thiến Vy mất tích anh là người có động cơ liên can rất lớn, không phải anh bắt cốc thì là ai?”
Bên này Lăng Thiên Trì lại chán nản. “Tôi nói cho anh biết, hồi trưa này tôi có gặp cô ta ở khu vui chơi Tân Dương, lúc đó tôi đã đuổi bắt cô ta nhưng cô ta may mắn đã được người khác cứu đi rồi, lời tôi nói đều là sự thật, với lại anh cũng biết con người tôi mà, nếu là tôi bắt thì tôi sợ gì mà không dám nhận?”
Khi nghe xong lời này Dịch Thừa Phong lại có chút bất an, anh quên mất tính cách của Lăng Thiên Trì rồi, hắn vốn không phải kẻ tiểu nhân, dám làm ắt dám nhận.
Thiến Vy được người khác cứu, nói thì nói vậy nhưng không chắc có phải là cứu không, nếu cô ta xảy ra chuyện gì…Mẹ kiếp! Con đàn bà này lúc nào cũng không để cho người ta yên ổn.
“Vậy anh có biết người đã cứu cô ta là ai không?”
“Lúc tôi đuổi tới thì chiếc xe cũng chạy đi rồi, không kịp nhìn thấy mặt mũi kẻ đó như thế nào, nhưng tôi chắc chắn người đã cứu con tiện nhân đó đi là một người đàn ông.”
“Là một người đàn ông! Hừ!”
Lăng Thiên Trì nghe cái giọng điệu này thấy có phần tức giận, đường chân mày nhíu nhẹ như đoán được điều gì đó, liền mềm giọng nói:
“Được rồi, tôi biết anh đang nghĩ gì, để tôi cho người đi tìm cô ta giúp anh, dù sao thì tôi cũng rất muốn biết kẻ đã cứu cô ta là ai.”
“Được! Vậy anh cứ tự nhiên!”
Nói xong liền tắc máy, lần trước là bị đánh, lần này lại mất tích, cái con đàn bà này…
Bên này Lăng Thiên Trì rất nghiêm mặt suy tư, rốt cuộc thì ai đã cứu con tiện nhân đó?
…----------------…
Ở một quán cafe, Phương Tử Cầm và Lưu Minh Lãng đang ngồi đối diện, trên tay hắn đang cầm mấy bức ảnh mà Lưu Minh Lãng đưa qua, thật ra ngay cả hắn cũng biết, vở kịch lần này còn có cả sự tham gia của hắn, mấy ngày qua hắn chỉ đi chơi chứ không hề đi tìm người mẫu.
Bởi vì hắn biết dù có tìm được hay không thì kết quả cũng chỉ có một, Dịch Kính Đình đối với đứa con này đúng là đã quá nhọc lòng rồi.
“Cậu đem mấy tấm ảnh này đưa cho Dịch Thừa Phong đi, vở kịch này tôi không muốn kéo dài nữa.” Lưu Minh Lãng nói.
Hắn nhìn chăm chú vào mấy bức ảnh, Phương Tử Cầm thật ra chỉ giả ngốc, nào có lú lẫn đâu mà không nhận ra được thiếu nữ trong bức ảnh này là ai, chỉ có một điều làm hắn ngạc nhiên, đó chính là thiếu phu nhân hóa ra lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Hắn lại nhìn Lưu Minh Lãng, có vẻ như anh ta không hề biết cô gái trong ảnh là ai, Phương Tử Cầm cũng không phải loại thích nhiều chuyện cho nên cũng làm bộ coi như không biết gì.
“Cảm ơn anh Lưu đã giúp đỡ chúng tôi hoàn thành vở kịch này, vất vả cho anh rồi.”
“Vất vả thì không dám, chỉ có một điều làm tôi thắc mắc là tại sao Dịch lão gia lại thích vòng vo rắc rối như vậy, trực tiếp cho Dịch Thừa Phong quay lại Hằng Đại không được sao, đúng là không hiểu nổi.”
“Tôi cũng không hiểu nổi, nhưng mà lão gia nhà tôi làm như vậy chỉ khiến cho thiếu gia thêm đau lòng mà oán hận thôi.”
“Bây giờ tôi cảm thấy anh ta thật đáng thương, suốt ngày cứ bị người ta lừa gạt mà không hề hay biết, thật sự không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó anh ta biết hết mọi chuyện thì sẽ có hậu quả gì.”