Lăng Thiên Phàm nhíu mày bán tín bán nghi, tựa hồ thật sự vẫn không tin, Thiến Vy làm sao có thể là loại phụ nữ như vậy được, nhưng mà cái thai không phải của Thừa Phong, trong chuyện này liệu có còn nguyên do nào khác không?
Thấy người nọ rất lâu cũng không trả lời, anh liền hỏi.
"Cậu lại đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Ừm...Thừa Phong à, chuyện này mình cứ cảm thấy có gì đó không đúng, có khi nào Thiến Vy có nổi khổ gì khó nói nên mới nói với cậu như vậy không?"
Sắc mặc của Dịch Thừa Phong thay đổi như có gì đó không vui chỉ nói. "Suốt ngày ăn ngon mặc đẹp, tiền tiêu không hết, cuộc sống sung sướng như vậy cô ta thì có nổi khổ gì chứ!"
ánh mắt của Lăng Thiên Phàm bỗng lóe sáng "A" lên một tiếng như biết được điều gì đó rồi nói.
"Có khi nào Thiến Vy bị người ta cưỡng ép, rồi chụp ảnh nhạy cảm của cô ấy lại sau đó uy hiếp cô ấy không được báo cảnh sát hoặc không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ tung ảnh của cô ấy lên mạng, cô ấy vì muốn bảo vệ bản thân nên mới tự làm bẩn chính mình, có khi nào như vậy không?"
Lời này của Lăng Thiên Phàm nghe cũng có chút thuyết phục, nhưng chỉ đáng tiếc, Dịch Thừa Phong bây giờ đã không còn tâm trạng để lưu tâm những lời này, ngược lại trong lòng chỉ cảm thấy ghanh ghét, ba thương yêu quan tâm cô ta cũng đã đành đi! tại sao bây giờ tới cả Lăng Thiên Phàm cũng nói giúp cô ta? tại sao? con đàn bà đó rốt cuộc có chỗ nào tốt?
"Nè! cậu đang nghĩ gì đó? có nghe lúc nãy mình nói cái gì không vậy?"
Anh vẫn không trả lời, bây giờ trong anh chỉ có sự bất cam là tồn tại, nhưng Lăng Thiên Phàm lại không hề biết điều này, cứ nói rất thản nhiên.
"Cậu thử suy nghĩ một chút đi! lời mình nói cũng đâu phải là không có đạo lý, nếu không điều tra thật rõ ràng, cứ tin lời cô ấy nói cũng chưa chắc là đúng, bị cậu hiểu lầm oan ức vậy thì Thiến Vy sẽ đáng thương biết mấy!"
Nhưng ai ngờ Dịch Thừa Phong lại mất hết kiên nhẫn liền quát. "Câm miệng!"
Hai chữ chói tai vừa thốt ra đã dọa cho Lăng Thiên Phàm sợ đơ người, quen biết anh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy anh giận dữ như vậy, hắn rốt cuộc đã đụng phải giới hạn nào của anh?
Dịch Thừa Phong nhận ra mình đã quá nặng lời, liền hạ xuống cơn tức giận, lấy giọng bình tĩnh nói: "Từ nay về sau cậu đừng bao giờ nhắc đến tên của con đàn bà đó trước mặt mình, mình không muốn nghe!"
Lăng Thiên Phàm nghe anh nói vậy cũng thôi, dù sao tâm trạng của hắn cũng đang tốt không muốn làm hỏng bầu không khí quý giá này.
"Thôi được, tùy cậu, à nhưng mà mình muốn hỏi, cậu làm sao đối phó được với Dịch lão gia vậy?" Không để anh trả lời hắn lại nói tiếp.
"Để mình đoán, có phải cậu đã nhận cái thai đó cốt nhục của cậu không? nếu không với tính cách của ba cậu, ông ta chắc chắn sẽ chiêu binh mải mã tìm cho ra kẻ đã làm Thiến Vy có thai đến lúc đó cả Trạch Dương này lại chó gà không yên!"
"Không sai! dù sao thì cái thai cũng đã mất rồi, nếu không nhận là của mình thì còn cách nào khác, nếu nói ra sự thật đối với Dịch gia chỉ có rước lấy nhục nhã."
"Nhưng cậu làm như vậy Dịch lão gia kiểu gì cũng sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu nói như vậy đồng nghĩa với việc nói cái thai đó là cháu nội của ông ấy, theo mình thấy thì những ngày tháng sau này của cậu e rằng sẽ còn khó sống hơn nhiều năm trước nữa."
Nghe tới hai chữ "khó sống" anh chỉ cười. "Ha! mình đều quen cả rồi, từ nhỏ đến lớn không có nổi đau gì là mình chưa trải qua, có khó sống hơn một chút nữa cũng không sao đâu."
Lăng Thiên Phàm thấy anh như vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong đôi mắt long lanh của người đối diện bỗng làm hắn thấy nhớ Dịch Hàn Hàn, nhớ đôi mắt, nhớ nụ cười của cậu nhóc năm đó.
Chớp mắt đã trôi qua 10 năm, hắn vẫn còn nhớ lần cuối cùng khi gặp Dịch Hàn Hàn là ở biển Đông Lam, lần đó cậu ấy chân trần chạy trên cát, dáng người ở độ tuổi thiếu niên vẫn còn rất tinh nghịch, dùng ngón tay vẽ xuống mặt cát một gia đình nhỏ, nhưng vẽ xong thì nước biển đánh vào xóa tan đi bức tranh tuyệt vời.
Những gì Dịch Hàn Hàn luôn cố gắng gìn giữ đều không thể giữ được, bởi vì chỉ có một mình cậu ấy si tình, chỉ có một mình cậu ấy muốn bảo vệ, một thân nhỏ bé sao có thể chống chọi với sóng to gió lớn ngoài kia, những năm tháng khờ dại mà Dịch Hàn Hàn đã trải qua giờ chỉ còn là quá khứ.
Tuy Dịch Hàn Hàn đã bị tai nạn xe và chết vào năm 15 tuổi, nhưng hắn vẫn tin đứa trẻ ngây ngô lương thiện ngày đó vẫn còn sống. Về sau này, khi ở trước mặt Dịch Thừa Phong hắn cũng không còn nhắc đến người đó nữa, bởi vì nhắc đến cái tên đó chỉ làm cho anh thêm hận đời, hận mình.