Thiến Vy đem tất cả kẹp tóc trên bàn bỏ lại vào trong túi, cô lấy chiếc kẹp tóc có màu đen đơn giản cài lên tóc là xong. Sau đó xuống dưới phòng khách, không quên mang theo chiếc túi đeo vai mini màu trắng.
Dưới phòng chỉ có một nữ hầu đang lau chùi bàn ghế, cô ấy tên Tiểu Ninh.
"Tiểu Ninh! tôi ra ngoài một chút, nếu ai có hỏi thì nói tôi đi chơi với Nhã Hân nhé!"
"Dạ! thiếu phu nhân tôi đã biết rồi? cô cứ đi đi, chúc cô đi chơi vui vẻ!"
Cô gật đầu rồi cất bước, nhưng đi chưa được bao xa thì lại lên cơn buồn nôn.
"Uh!..." Thiến Vy đưa tay lên che miệng rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, Tiểu Ninh thấy vậy liền bỏ dở công việc lau chùi của mình, gấp gáp chạy theo cô.
"Ọe!..." Thiến Vy nôn liên tục vào trong Toilet, nôn xong liền bật vòi xả, khuôn mặt có hơi trắng, cô đi lại lấy một ít mẫu khăn giấy lau sạch miệng, lúc này Tiểu Ninh cũng vừa vào tới.
"Thiếu phu nhân! cô làm sao vậy? cô có sao không? sao cô lại bị nôn?" Tiểu Ninh vội đỡ lấy cô, bộ dạng lo lắng không ngừng hỏi.
Cô lại cười trừ, lắc đầu, nói: "Tôi không sao, chắc là bị đau dạ dày thôi, cô đừng quá lo lắng!"
"Bị nôn như vậy mà cô còn nói là không sao, hay là vầy đi, Thiếu gia đang ở trên phòng, để tôi lên kêu cậu ấy chở cô đi khám."
"Không! không cần đâu Tiểu Ninh, chuyện nhỏ như vầy không nên làm phiền anh ấy."
"Cô sợ làm phiền Thiếu gia sao? haizzz làm sao đây? bây giờ trợ lý Phương không có ở đây, à Trương quản gia hôm nay ông ấy ở nhà không có tới công ty với lão gia hay là để tôi kêu ông ấy lái xe đưa cô tới bệnh viện khám."
"Đều không cần đâu Tiểu Ninh à, lát nữa tôi đi chơi với Nhã Hân rồi tiện thể bắt taxi đến bệnh viện khám luôn, như vậy tiện hơn."
"Nhưng mà thiếu phu nhân!"
"Được rồi! Tiểu Ninh, cô cứ yên tâm!"
Người nọ không lay động được cô, chỉ biết bất lực thở dài chiều ý cô, nói: "Thôi được rồi, vậy thiếu phu nhân nhớ cẩn thận!"
"Được!tôi biết rồi, vậy tôi đi đây!"
"Dạ!"
Thiến Vy chậm rãi xoay người, bước đi. Thật ra cô đã bị nôn như vậy từ vài ngày trước rồi, Phương Tử Cầm là người đầu tiên phát hiện cô bị nôn, hắn nhiều lần muốn chở cô đi đến bệnh viện khám nhưng cô lại bảo là không sao rồi từ từ sẽ khỏi.
Hai ngày nay mí mắt của cô cứ giật không ngừng, không biết là có họa gì sắp xảy ra, càng ngày càng nôn nhiều hơn, xem ra phải đến bệnh viện khám xem thử là bị gì mới được.
Thiến vy và Nhã Hân đến quán nước ngồi trò chuyện vu vơ một hồi sau đó dắt nhau tới trung tâm mua sắm mua một ít đồ dùng lặt vặt. Trong lúc mua đồ, Nhã Hân bỗng thấy có chút ghen tị với cô, lấy chồng giàu, mua đồ không cần xem giá, cũng không cần trả tiền, mấy chuyện đó đều có ai kia lo sẵn hết rồi.
Bây giờ Thiến Vy chỉ cần một cuộc điện thoại thì ngay lập tức cả cái trung tâm mua sắm này sẽ là của cô, tuy cô không có được tình cảm của Dịch Thừa Phong nhưng lại có tất cả mọi thứ vật chất trên đời, tính ra cũng có số hưởng, Nhã Hân thấy cô bây giờ chẳng khác nào một nữ đại gia.
Nhưng Thiến Vy sống rất tiết kiệm, cô không có ỷ bản thân là con gái của ân nhân đã cứu mạng Dịch Thừa Phong mà ăn xài phung phí, cũng vì ơn nghĩa năm xưa cho nên anh lúc nào cũng nhường cô ba phần, hàng tháng đều cho tiền cho cô xài, tuy cô không nhận nhưng anh tháng nào cũng đưa đều đều.
Kể từ ngày hôm đó hai người có chút tiếp xúc nói chuyện, qua tới ngày hôm sau cô và Dịch Thừa Phong trở về giống trước kia, không ai nói tới ai. Trong hơn ba năm qua, đó là ngày đầu tiên cô và Dịch Thừa Phong nói chuyện với nhau, cô nghĩ, có lẽ đó cũng là ngày duy nhất tiếp xúc của hai người.
Mua đồ xong, cô và Nhã Hân cùng nhau đi dạo trên vỉa hè, do cô đi bộ không tiện mang đồ theo nên đã nhờ người chuyển giúp về Dịch gia, còn Nhã Hân thì lùm đùm xách trên tay rất nhiều cái túi xách. Ánh dương trải nắng nhẹ lên mặt đường, dịu êm không thấy nóng bức, phản phất chút gió thổi làm tóc và váy cô bay lất phất.
Nhã Hân vẫn là phong cách quần jean áo caro, tóc cột đuôi ngựa, không phải cô ấy không thích mặt váy mà là không có nhiều tiền để mua, từ lúc quen biết Lăng Thiên Phàm hắn có mua cho cô vài bộ váy, có một vài bộ cũng khá đáo nhưng cô lại lười mặt, toàn là chỉ mặt cho Lăng Thiên Phàm xem.
Dạo gần đây cô cảm thấy hắn nói chuyện với cô có vẻ gì đó khá lạnh nhạt, không còn ấm áp như xưa nữa thậm chí cô giả bệnh cũng chỉ nghe hắn một, hai câu hỏi thăm qua loa cho có.
"Nhã Hân à! hôm nay đi chơi tới đây thôi, mình thấy trong người không được khỏe nên sẽ bắt xe đến bệnh viện khám, khi nào rảnh rỗi sẽ hẹn cậu cùng đi chơi!"
"Hả? không được khỏe? cậu không khỏe ở chỗ nào vậy?"
"Ừm...ờ...mình cũng không rõ, tóm lại phải đi khám mới biết được."
"Vậy thôi được, hôm nay mình cũng định về nhà sớm, cậu cứ bắt xe đến bệnh viện khám đi, nhớ phải báo cáo cho mình biết tình trạng của cậu đó."
"Ừm, mình biết rồi." Cô gật đầu.