Rời khỏi bệnh viện, Nghiêm Thần chở Camy lái xe trên đường. Ngoài mặt thì có vẻ rất chuyên tâm điều khiển bánh lái nhưng bên trong thì luôn áy náy nhớ lại những lời vừa rồi đã nói ở bệnh viện với Thiến Vy, cũng không biết bây giờ cô ấy có ổn không.
Bản thân hắn luôn muốn lúc nào cũng là người bên cạnh an ủi cho cô, nhưng ông trời lại ép hắn làm ngược lại với những gì hắn muốn, hắn nghĩ chắc chắn bây giờ cô đang rất buồn vì những lời lúc nãy hắn nói, hắn không hề muốn như vậy nhưng hắn thật sự đã hết cách rồi.
Lúc này một đoạn quá khứ chợt xuất hiện lại trong đầu của Nghiêm Thần.
................
Chiều ngày 15, Lăng Thiên Trì có hẹn hắn ra quán cafe gặp mặt. "Chủ tịch Nghiêm, thật may quá. Tôi còn sợ là anh sẽ không tới."
"Tôi và anh xưa nay không thân không thiết, đột nhiên lại hẹn gặp tôi, không biết là có chuyện gì?"
"Tôi đã đọc xong bài báo về chuyện của anh và Lâm Thiến Vy. Muốn hỏi thăm tình hình của anh bây giờ thế nào, có cần tôi giúp gì không?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn giúp cho anh. Dịch Thừa Phong lợi dụng Lâm Thiến Vy hại anh thê thảm như vậy chẳng lẽ anh không muốn trả thù anh ta? Haizzz...tôi biết hiện bây giờ anh đã không còn đường nào để đi, sở dĩ như vậy là vì trong tay anh không có bằng chứng, mà dù có bằng chứng anh cũng không dám chỉ ra anh ta. Bởi vì anh sợ anh ta sẽ vạch trần tình cảm của anh dành cho Lâm Thiến Vy, Dịch Thừa Phong là loại người quỷ kế đa đoan, anh đánh anh một đòn anh ta chắc chắn sẽ trả lại gấp bội. Hơn nữa anh cũng biết, nếu Dịch Thừa Phong đã dám làm ra chuyện này thì có lẽ từ sớm đã chuẩn bị phòng thủ để tấn công với mọi trường hợp bất lợi có thể xảy ra, cho nên bây giờ muốn làm gì cũng phải tính toán cho thật kĩ lưỡng."
"Sao anh lại biết rõ chuyện này, còn nữa tại sao lại biết tình cảm của tôi dành cho Thiến Vy?"
"Anh đừng căng thẳng, chuyện này bây giờ không quan trọng. Tôi là bạn không phải địch của anh, tôi thật lòng muốn giúp anh. Tuy Dịch Thừa Phong đã tính chi li tất cả mọi đường để anh không thể phản công nhưng vẫn còn một con đường anh ta chưa hề tính tới."
"Là gì anh nói luôn đi."
"Chắc anh cũng biết mục đích của Dịch Thừa Phong trong chuyện lần này một phần là vì muốn ly hôn với Lâm Thiến Vy nhỉ? Cô ta bây giờ đã bị Dịch Kính Đình đuổi ra khỏi nhà nhưng ly hôn thì vẫn chưa. Anh có thể nhân cơ hội này đi tìm Lâm Thiến Vy trở mặt với cô ta bắt cô ta trở thành người mẫu đại diện cho Rose. Anh thử nghĩ mà xem, Lâm Thiến Vy mà hợp tác với anh thì Dịch Thừa Phong là chồng cô ta sẽ như thế nào, tất nhiên là sẽ bị mọi người chê cười rồi, họ sẽ nói chồng không biết giữ vợ để vợ ngoại tình rồi còn đi giúp đỡ cho kẻ thù của mình, như vậy có đủ xấu hổ không?"
"Nhưng làm như vậy cũng chẳng có ảnh hưởng mấy đến anh ta."
"Còn đỡ hơn để anh ta tiếp tục đắc ý. Chủ tịch Nghiêm bây giờ anh chỉ còn duy nhất con đường này thôi, anh làm như vậy tuy vẫn không có thay đổi gì nhưng biết đâu, Lâm Thiến Vy trông cũng không tệ lỡ như cô ta có thể làm cho Hằng Viễn vượt lên Hằng Đại thì không phải lúc đó Dịch Thừa Phong sẽ tức càng thêm tức sao? Anh đừng quên rằng anh ta làm chuyện này mục đích cũng là vì không muốn để cho Lâm Thiến Vy rơi vào tay của anh và Lưu Minh Lãng, anh ta cũng rất sợ mất mặt đó."
"Nếu đến lúc đó hai người họ ly hôn với nhau thì tất cả cũng như không."
"Anh yên tâm. Hai người họ không thể ly hôn đâu."
"Dựa vào đâu mà anh dám chắc chắn như vậy?"
"Điều này không quan trọng. Tôi đã chỉ cho anh con đường để trả thù Dịch Thừa Phong rồi, đối phó với Camy anh chỉ cần nói lại với cô ta những gì mà tôi đã nói. Cô ta rất yêu anh mà, hãy dùng tình cảm để lợi dụng cô ta, cô ta vui vẻ nhất định sẽ nói đỡ cho anh trước mặt Lệ Cảnh Thành. Ông ta rất thương con gái, chắc chắn sẽ nghe hết theo cô ta thôi. Chuyện đã tới nước này muốn sống thì chỉ có thể làm tiểu nhân, không thể làm quân tử được. Ván này thắng hay bại chỉ có thể xem miệng lưỡi mê hoặc lòng người của anh tới đâu."
................
Những lời của Lăng Thiên Trì cứ mãi lập đi lập lại trong đầu hắn, tâm trí bây giờ phiền não đến nỗi không từ nào có thể tả. Camy ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn quan sát rất tỉ mỉ, phát hiện trong đôi mắt của hắn không hề có hồn phách liền nói: "Em có cảm giác anh không tập trung, đang suy nghĩ gì à?"
Hắn ý thức lại, nhìn qua người nọ một cái rồi nhàn nhạt mở miệng: "Không có, em nghĩ nhiều rồi."
"Nhưng em không thấy vậy. Thái độ lúc nãy của anh thật kỳ lạ, tại sao khi nãy anh lại mềm lòng với Lâm Thiến Vy?"
"Anh thấy chúng ta không cần phải ép cô ta quá, lỡ như cô ta thật sự tìm tới cái chết, thì chuyện tốt của anh sẽ hỏng bét."
"Thật không?"
"Em nói như vậy là có ý gì. Không tin anh?"
"Em không biết, có lẽ là do sự thay đổi quá đột ngột này của anh làm em nhất thời không thích ứng được, đợi một thời gian nữa xem sau."
Hắn thấy vậy cũng không nói thêm gì, xe chạy đang yên đang lành thì bỗng có một chiếc xe màu đen khác từ trong hẻm lao thẳng ra, Nghiêm Thần hết sức bất ngờ, lúc này tay chân nhanh hơn não, lập tức bẻ lái đạp phanh.
"Ahhhh!..." Camy bị hất người ra phía trước, trán bị đập vào tấm kính, may cho ả là không bị chảy máu, chiếc xe kia cũng bình an vô sự.
Nghiêm Thần vội đỡ lấy ả, khẩn trương nói: "Em không sao chứ?"
Nhưng ả không quan tâm lời nói của hắn, tức giận quát: "Là tên mắt chó nào chạy xe không nhìn đường?"