Đeo xong đồng hồ, Lăng Thiên Trì tạm thời gác qua vấn đề sinh nhật, tiếp tục tìm hiểu vụ rắc rối mà Dịch Thừa Phong đã gây ra, hắn không quan tâm Nghiêm Dực Thần và Lưu Minh Lãng bị anh ta hại rơi vào kết cục nào, mà lúc này chỉ chăm chăm nghĩ đến Thiến Vy, không biết tình hình của cô bây giờ thế nào nên hỏi Ảnh Lang:
"Khi chuyện này xảy ra, cậu có tin gì về Lâm Thiến Vy không?"
"Có, người của tôi nhìn thấy Lâm Thiến Vy bị đuổi ra khỏi Dịch gia, rất có thể là bị Dịch Kính Đình đuổi."
Vế cuối mà Ảnh Lang nói từ đầu Lăng Thiên Trì đã sớm biết, chỉ là muốn xác định thêm cho chắc, hắn nhớ lại ba năm trước, Dịch Kính Đình một hai đòi Lâm Thiến Vy phải trở thành con dâu của mình cho bằng được, lúc đó hắn đã nhìn ra được sự bất thường, ông ta nhìn đâu cũng không giống với một người ham có con dâu, nói ông ta đang cố gắng trói buộc Lâm Thiến Vy bên cạnh Dịch Thừa Phong nghe còn đúng hơn.
Vấn đề này Lăng Thiên Trì không tài nào tìm hiểu ra được nguyên nhân, nhưng nếu Dịch Kính Đình đã chấm Lâm Thiến Vy thì nhất định sẽ không dễ dàng tin lời của Dịch Thừa Phong, haizz... cái ông già này lúc nào cũng im hơi lặng tiếng khiến người ta thật sự vô cùng khó đoán ra mọi chuyện, nhưng mà những kẻ im hơi lặng tiếng mới là những kẻ mưu mô đáng sợ nhất, e rằng Dịch Kính Đình ngay từ đầu đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
Lúc nhỏ khi vẫn còn là bạn của Dịch Thừa Phong, hắn và Lăng Thiên Phàm thường có đến nhà anh chơi vào mỗi lần đi học về, hắn thấy được sự thờ ơ lạnh nhạt của Dịch Kính Đình dành cho anh, nhưng hắn nhìn ra được trong đôi mắt của người cha này chỉ chứa duy nhất một mình anh, cho nên Lăng Thiên Trì dám chắc chắn Dịch Kính Đình không phải loại người đơn giản, bởi vì hắn còn nhìn thấy rất nhiều mờ ám trong sự lạnh nhạt của ông.
Nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu, hắn dẹp chuyện cũ qua một bên, miễn không cản trở đại sự của hắn, ai như thế nào hắn không quan tâm, rồi cất một câu nói với Ảnh Lang: "Bây giờ tôi muốn gặp Diệp Ngọc, lên kêu cô ta xuống đây gặp tôi!"
"Dạ, ông chủ hãy chờ một chút!"
Lăng Thiên Trì quay người ngồi xuống sofa, mở chiếc ví lấy ra hai tấm ảnh để sẵn lên bàn chờ Diệp Ngọc xuống, không lâu sau trên lầu đã có âm thanh của tiếng gót giày vọng xuống, Diệp Ngọc trong chiếc váy ngắn sexy màu nâu hạt dẻ toát lên vô vàn sự quyến rủ, đôi môi đỏ mọng lấn át tất cả mọi sự ngọt ngào, mái tóc mượt mà đẹp tựa mây trời dịu dàng, toàn bộ đều kết thành một sự hoàn hảo khó cưỡng.
Tuy nhiên, đứng trước một người như Lăng Thiên Trì, dù có hoàn hảo gấp mấy cũng chẳng thể làm hắn động lòng. "Mau qua đây ngồi đi!"
Người nọ không dám trái lệnh hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, đến ngồi đối diện hắn, mệt mỏi nói: "Anh cần gặp tôi là muốn cái gì đây?"
"Xem hai tấm ảnh ở trên bàn đi!"
Diệp Ngọc chán nản làm theo, vươn tay cầm lên tấm thứ nhất, đồng thời nghe Lăng Thiên Trì nói: "Người đàn ông trong tấm ảnh cô đang cầm tên là Dịch Thừa Phong, anh ta từng là một tổng giám của tập đoàn dẫn đầu giới mỹ phẩm nổi tiếng nhất hiện nay."
Diệp Ngọc thấy vậy cầm luôn tấm ảnh thứ hai lên hỏi: "Còn cô gái này là ai?"
"Cô ta tên là Lâm Thiến Vy - vợ chính thức của Dịch Thừa Phong, cũng là kẻ thù lớn nhất kiếp này của tôi!"
Diệp Ngọc để cả hai tấm ảnh xuống bàn, ngán ngẩm không thèm nhìn hắn: "Lâm Thiến Vy thì tôi không biết, nhưng còn Dịch Thừa Phong thì tôi đã từng gặp người đàn ông này trong quán bar một lần rồi!"
Lăng Thiên Trì nghe xong không khỏi thay đổi khí sắc, nhìn cô bắn ra một câu lạnh gáy: "Cô từng gặp anh ta trong quán bar?"
"Tôi chỉ đứng ở phía xa nhìn thấy anh ta, còn anh ta thì không hề nhìn thấy tôi!"
"Thật sự là không hề nhìn thấy cô sao?"
"Tin hay không tùy anh!"
Không nhìn thấy là tốt, nếu Dịch Thừa Phong mà nhìn thấy Diệp Ngọc thì kế hoạch của hắn coi như xong, Lăng Thiên Trì chợt dựa lưng ra sau, nói một cách kì lạ: "Có phải bây giờ cô rất muốn được tự do không?"
"Anh muốn gì thì mau nói lẹ đi, đừng có vòng vo tam quốc nữa!"
"Kìa kìa! Chưa gì đã tức giận rồi, phải từ từ chứ, đều mà tôi muốn nói chính là muốn cô đi quyến rủ người đàn ông này!"
"Tôi không rảnh!" Diệp Ngọc thẳng thừng. "Tự nhiên khi không lại kêu tôi đi giựt chồng người khác, tôi không muốn bị người ta nói là hồ ly tinh đi cướp chồng người khác đâu."
"Vậy bây giờ tôi cho cô hai con đường để lựa chọn, một là ngoan ngoãn nghe lời tôi, hai là bị nhốt ở đây suốt cả đời, ngày ngày bị hành hạ sống không bằng chết."
"Lăng Thiên Trì, rốt cuộc thì tôi mắc nợ gì anh, tại sao anh cứ ám tôi không buông vậy?"
"Bởi vì cô là một con cờ rất có giá trị, tôi không thể trả thù mà không có cô được!"
"Là vì tôi giống Cố Tiểu Ngọc sao? Tôi nghe nói anh và Dịch Thừa Phong đều rất yêu cô ấy, yêu điên yêu dại, yêu đến chết đi sống lại vẫn muốn yêu."
"Tôi chưa nói cho cô biết, tại sao cô lại biết?" Lăng Thiên Trì lấy làm lạ.
"Hừ, anh nhốt tôi ở một chỗ, ngoài điện thoại và máy tính ra thì tôi không còn gì để chơi nữa, thỉnh thoảng lên mạng điều tra một chút về anh, xem thử một tên ác quỷ như anh có bao nhiêu người dám bên cạnh."
"Cô hận tôi lắm phải không?"
"Anh đoán xem!"
"Tôi không giỏi đoán tâm tư của phụ nữ, tôi hỏi cô lại một lần nữa, vụ này cô làm hay không làm?"
"Nếu tôi làm...anh có thể trả tự do lại cho tôi không?"
"Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi tham gia vào vụ này, bất cứ điều kiện gì cô nói tôi đều sẽ đáp ứng hết!"
"Vậy thì anh muốn tôi làm như thế nào?"
"Đơn giản thôi, tôi muốn cô mê hoặc Dịch Thừa Phong, tôi không cần cô phải lấy trọn trái tim của anh ta, tôi chỉ cần anh ta cái gì cũng nghe cô là được rồi."
"Vì sao?"
"Cô còn không hiểu à? Lâm Thiến Vy đã cướp đi hạnh phúc của Tiểu Ngọc, bây giờ tôi cũng muốn cô ta nếm trải mùi vị bị người khác cướp đi hạnh phúc, những gì cô ta nợ Tiểu Ngọc tôi sẽ thay cô ấy đòi lại tất cả, Tiểu Ngọc không được hạnh phúc, cô ta cũng đừng hòng!"
Diệp Ngọc nghe hắn nói không khỏi cười một tiếng giễu cợt. "Ha, theo như tôi biết thì cô gái này không có yêu Dịch Thừa Phong thì phải."
"Có yêu hay không...cô thử là biết mà."
Không hiểu sao lúc này Diệp Ngọc lại thấy rất lo cho Lăng Thiên Trì, sợ anh ta sẽ bị thù hận che mù mắt, sợ anh ta sẽ đi đến bước đường không thể quay đầu. Sau đó cô nhìn lại tấm hình của Dịch Thừa Phong, người đàn ông này chỉ được vẻ bề ngoài là điển trai, mỹ nam trên đời này cô đã nhìn thấy nhiều rồi, riết cũng không còn cảm giác thích thú như lúc ban đầu nữa.
Ngược lại người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, anh ta rất hoàn hảo, trong tim cô, trong mắt cô Lăng Thiên Trì là người hoàn hảo nhất, mặc dù anh ta đối xử với cô không ra gì nhưng cô cũng chưa bao giờ hận anh ta.
Cô cũng không biết tại sao nữa, khi nghe anh ta gọi Tiểu Ngọc một cách bi thương, lòng ngực cô chỉ có sự đau xót quằn quại. Nghe nói trước kia Lăng Thiên Trì là một bậc chính nhân quán tử, bây giờ chỉ vì một người con gái đã chết hơn ba năm mà lại rơi vào kết cục này, không biết nên nói là đáng thương hay đáng trách đây?