Vu Duệ nghe thấy giọng nói này, lờ mờ nhớ ra chủ nhân của nó, Diệp Mạn.
Đó là một cô gái xinh đẹp cao ráo, dưới làn váy thướt tha là đôi chân dài nuột nà, lướt lên trên là vòng eo thon thả, bộ ngực đẫy đà, mà lên phía trên nữa, ngũ quan kia lại càng tinh tế. Vu Duệ âm thầm so sánh Diệp Mạn và Dương Minh Châu, hai người bọn họ xem ra cũng phải kẻ tám lạng người nửa cân.
Diệp Mạn trời sinh đã là mỹ nữ thông minh lanh lợi, tuy có gia thế nhưng lại đối xử với bạn bè vô cùng chân thành, thế nên năm đó rất được nam sinh hoan nghênh, còn được phong danh hiệu hoa hậu giảng đường. Vu Duệ nhớ lúc ấy Bạch Yên nhiều lần nói không thích cô ta, mắng cô ta là mỹ nhân rắn rết ưa đóng vai bạch liên hoa, quanh năm suốt tháng giả mù sa mưa, tính tình lương thiện gì gì đó đều là làm màu.
Vu Duệ cũng từng cho rằng Diệp Mạn là một nữ sinh đơn thuần tốt bụng, cho đến khi chính tai cô nghe thấy Diệp Mạn đánh giá cô. “Cả ngày chỉ biết mặt dày lẽo đẽo theo đuôi đàn ông như con chó cảnh, nhìn là biết không phải loại phụ nữ đứng đắn.”
Người bình thường không ưa nhau phần lớn ngoài mặt rất khách sáo, nhiều lắm cũng chỉ duy trì phép lịch sự cơ bản tối thiểu, còn đâu không muốn giao tiếp nhiều.
Thế nhưng Diệp Mạn có thể thao thao bất tuyệt nói xấu sau lưng Vu Duệ tận 10 phút, sau đó lại tươi cười lôi kéo cô đi uống trà sữa.
Vu Duệ cho rằng nguyên nhân cô ta phải diễn trò đến mức này có lẽ là để xây dựng hình tượng nữ thần xinh đẹp ngọt ngào trong mắt bạn bè, muốn thể hiện mình thật lòng yêu quý và ân cần với tất cả mọi người.
Sau sự kiện đó, suốt mấy năm đại học, Vu Duệ ra sức tiêu diệt các cơ hội tiếp xúc với Diệp Mạn, thế nên kí ức về cô ta cũng không nhiều lắm. Cô chỉ nhớ như in một chuyện, đó là Diệp Mạn từng tỏ tình với Tần Phi, kết quả Tần Phi không thèm liếc mắt lấy một cái chứ đừng nói đến đồng ý.
Diệp Mạn nhìn thoáng qua hai người ngồi trước mặt, thấy ánh mắt Tần Phi vẫn luôn đặt trên người Vu Duệ, đáy mắt cô ta loé lên một tia sắc bén rất khó nhận ra, sau đó uốn éo bước đến đòi Tần Phi nhường chỗ cho mình.
“Xung quanh thiếu chỗ ngồi à?” Tần Phi khó hiểu hỏi.
Trà xanh đương nhiên không ngốc, cười e lệ vẻ yểu điệu thục nữ: “Lâu rồi chưa gặp Vu Duệ, tớ muốn ngồi cạnh cô ấy để tiện tâm sự. Tần Phi, làm ơn đi mà.” Nghe cô ta dùng giọng nói khiến đối phương muốn nổi cả da gà, Tần Phi đành phải đứng lên.
Bạch Yên và Vu Duệ yên lặng trợn trắng mắt, đầu óc tâm linh tương thông có chung một suy nghĩ: giải thưởng Bạch Ngọc Lan nợ Diệp Mạn cúp thị hậu.
Cô ta vừa ổn định chỗ ngồi, mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Diệp Mạn, nghe nói sau khi tốt nghiệp cậu du học cùng trường với Tần Phi, lại về nước cùng lúc. Vậy chắc là mối quan hệ giữa hai người tốt lắm nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cô ta mỉm cười trả lời.
“Bây giờ cậu đang làm gì rồi?”
“Tớ làm ở Bộ tài chính, mặc dù chú tớ là Vụ trưởng vụ Tài chính, nhưng cũng may, tớ tự mình thi đậu công chức, không phải nhờ quan hệ mới tìm được việc làm.” Diệp Mạn nói tuy nghe có vẻ rất bình thường, nhưng giọng điệu không giấu được sự kiêu ngạo lại có ý tỏ ra xem thường những người có công việc nhờ chạy chọt, khiến một số người trong phòng cảm thấy hơi hơi nóng mặt.
Trong khi đó, trên mặt Diệp Mạn nhấp nháy một hàng chữ: “Hâm mộ tôi đi, khen tôi đi!”
Bạch Yên trong lòng tuy cảm thấy con nhỏ này bốc mùi thối um, không muốn diễn kịch với cô ta nhưng ngoài mặt vẫn rất nể tình mà a dua theo. “À, làm ở Bộ hả, nghe có vẻ xịn sò.”
“Đương nhiên.” Diệp Mạn bỗng liếc Vu Duệ, nói đầy ẩn ý. “Phụ nữ ấy hả, công việc nhàn rỗi một chút mới tốt, sau này lập gia đình còn có thời gian chăm sóc chồng con. Tớ ấy à, tuy nói là làm ở Bộ, nhưng thật ra sáng nào cũng chỉ cần sửa sang một ít giấy tờ là được. Vu Duệ, thế còn cậu, làm bà chủ rất mệt đúng không? Nghe nói gần đây cậu thành lập nhà xưởng, chắc là bận lắm nhỉ?”
Nghe giọng điệu ngấm ngầm công kích của cô ta, Vu Duệ rất muốn phản bác, nhưng cô vừa định mở miệng thì Bạch Yên đã giúp cô trả lời: “Công việc có mệt hay không không quan trọng, quan trọng là người ta kiếm được nhiều tiền, không phải dựa dẫm vào đàn ông.”
Vu Duệ cảm động đến rưng rưng nước mắt, trong lòng thầm cảm thán: “Không hổ là chị em tốt của tao.”
Trong khi đó, Diệp Mạn phẫn nộ đến đỏ mặt.
Lớp trưởng đánh hơi được cuộc đối thoại này có xu hướng bùng nổ, vội vàng chuyển đề tài: “Vu Duệ, tớ hỏi thật cậu đừng giận nhé, có phải cậu vẫn chưa có bạn trai không?”
Vu Duệ cười cười: “Cậu hỏi làm gì, lo không ai thích tớ, muốn giới thiệu kim cương vương lão ngũ cho tớ à?”
Một cô nàng bạn học khác góp vui: “Thượng Hải là thành phố chục triệu dân, thiếu gì thanh niên tài tuấn. Cậu lại khiêm tốn rồi, cậu xinh đẹp tài giỏi như vậy, làm gì có chuyện không có ai thích?”
Vu Duệ vui vẻ đùa giỡn: “Thật ra thì môi trường có nhiều soái ca nhất chính là trường đại học, ra ngoài xã hội không gặp được nhiều soái ca như hồi đó nữa đâu. Trong ngành thì thôi quên đi, đa số là đầu hói bụng phệ.”
“Chắc là cậu mải kiếm tiền quá không có thời gian yêu đương đúng không? Cậu chưa có bạn trai, vậy cậu thấy Tần Phi thanh niên ba tốt này thế nào?” Lớp trưởng hất cằm về phía Tần Phi, bộ dạng sặc mùi nịnh nọt.
Vu Duệ đang uống nước, bị lời nói của lớp trưởng làm cho thiếu chút nữa là sặc, thuận miệng trả lời qua loa lấy lệ: “Sau này Tần Phi sẽ làm quan to, tớ không dám trèo cao!”
Mọi người cười vang, bọn họ không thèm tin đâu.
Diệp Mạn ngồi bên cạnh đột nhiên tiếp lời: “Nghe nói những tiểu thương như cậu thường xuyên phải uống rượu xã giao. Tớ khuyên cậu, phát triển sự nghiệp thôi, đừng phát triển với cả những người đàn ông xung quanh.”
Mọi người không ngờ cô ta lại nói ra những lời lẽ như vậy, đều sững sờ ngẩn cả ra.
Trước giờ Vu Duệ cũng không phải kiểu thiện nữ hiền lương thục đức gì, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mạn, thẳng thắn dạy bảo: “Sao trong đầu cậu lại chứa ý nghĩ bẩn thỉu như thế? Công việc của tớ hàng ngày rất bận, cũng khá mệt mỏi, cho nên tớ tiếp thu không nổi những lời bẩn tai đâu. Cậu mà còn ăn nói mất não như thế nữa, cẩn thận tớ xé rách miệng cậu.”
Vu Duệ không làm gì thẹn với lòng, một Diệp Mại chứ ba Diệp Mạn cũng không thể khiến cô chột dạ.
“Dám làm không dám nhận? Đã muốn giữ thể diện thì đừng thấy người đàn ông nào có tiền có quyền cũng muốn chơi trò đi cửa sau.” Diệp Mạn bị cô nhìn thì trong lòng hơi hoảng, giật mình né tránh ánh mắt của cô, nhưng không bao lâu sau sự không cam lòng lại trỗi dậy, cô ta lại cắn răng nói tiếp.
Những lời Diệp Mạn nói không hẳn là không đúng, giới thương trường bên ngoài lấp lánh hào nhoáng, nhưng sâu bên trong đầy rẫy những quy tắc ngầm. Mọi người trên bàn ăn bắt đầu xì xào bàn tán, bị mọi người chú ý, Vu Duệ có chút không xuống đài được.
Ngược lại, Bạch Yên càng nghe càng chói tai, cộng thêm mồm miệng trước giờ chưa bao giờ biết nhường nhịn ai, lập tức phun trào như núi lửa: “Này Diệp Mạn, không lẽ cậu đã từng như thế, cho nên bây giờ muốn ngồi đây toạ đàm chia sẻ kinh nghiệm sao?”
Diệp Mạn không thèm đếm xỉa đến câu châm chọc của Bạch Yên, lại càng không chịu an phận. “Là bạn bè 4 năm, Vu Duệ, cậu có thể tiết lộ một chút được không, cảm giác lên giường với mấy ông chủ lớn trong giới như thế nào? Tớ nghe nói có mấy người còn thích chơi SM, three-some gì gì đó.”
Lúc này Tần Phi mới trừng mắt nhìn cô ta, trong mắt toát ra vẻ chán ghét. “Diệp Mạn, đừng ăn nói bừa bãi!”
Vu Duệ cười nhếch mép, công khai ném cho cô ta một ánh mắt khinh thường tận xương tuỷ: “Tò mò thế à? Không phải cậu định dấn thân vào đấy chứ? Nếu muốn thì tự đi mà tìm hiểu, còn tớ chưa từng thử qua, có cái gì để mà tiết lộ với cậu đây?”
“Ai yooo, tớ còn tưởng Diệp nữ thần tốt bụng thiện lương, không ngờ… tri nhân tri diện bất tri tâm nha. Trước kia cậu lẽo đẽo theo đuôi Vu Duệ nhà tớ, hoá ra là muốn tiếp cận ai đó. Chẳng trách người ta nói chó không sủa là chó cắn người! Ẩn nhẫn gần chục năm trời, cuối cùng cũng chịu xé rách mặt nạ rồi sao?” Cao thủ là phải cho đối thủ không có cơ hội thở dốc, lời nói của Bạch Yên thực sự đủ bén nhọn, làm cho Diệp Mạn tức đến đỏ mắt.
Lớp trưởng sợ lớn chuyện, xuất hiện đúng lúc lên tiếng hoà giải mới khiến cả phòng thoát khỏi tình trạng đóng băng.
Chỉ có điều, Vu Duệ nhạy bén phát hiện trong mắt hầu hết mọi người đều có chút tìm tòi nghiên cứu pha lẫn hoài nghi. Dần dần cô cảm thấy, thà cứ tỏ rõ thái độ như Diệp Mạn còn dễ chịu hơn, ít ra cô ta nghĩ gì nói đó chứ không giấu trong lòng.
Trong lúc mọi người nói chuyện ồn ào, điện thoại trong túi Vu Duệ rung lên, là Phó Uyên gọi tới.
Vu Duệ bắt máy, hiện giờ cô đang tức đến muốn nổ tung, giọng nói vì thế mà không tốt chút nào. “Alo?”
“Có uống quá chén không thế? Từ từ đã, giọng em hơi là lạ, sao vậy? Bị người khác bắt nạt à?” Phía bên Phó Uyên hình như hơi ồn ào, thế nhưng giọng nói trầm ổn dịu dàng của anh vẫn truyền tới rõ mồn một.
“Sao anh biết?” Vu Duệ hít hít mũi rồi nói.
“Trực giác của đàn ông.” Phó Uyên khẽ cười. “Có cần anh đến cứu giá không?”
“Không cần. Anh đang ở đâu đấy?” Vu Duệ thuận miệng hỏi.
“Lát nữa nói cho em. Em chơi tiếp đi, đang tụ họp bạn bè, không nên gọi điện thoại lâu.”
Vu Duệ cúp máy mới biết mọi người đã ngừng bàn tán, ánh mắt đều tập trung về phía cô, lớp trưởng tò mò hỏi: “Ai gọi cậu thế?”
“Bạn trai tớ.” Vu Duệ thẳng thắn thừa nhận, nghĩ ngợi vài giây liền đưa tay về phía đám đông, lộ ra nhẫn cưới ở ngón áp út.
Lớp trưởng kinh ngạc lấy tay che miệng. “OMG!”
Bạn học biết tin thi nhau đứng lên chúc mừng.
Diệp Mạn lúc này đã đổi sang chỗ ngồi đối diện với Vu Duệ, lại ngứa miệng châm chọc: “Cái nhẫn vàng này đúng chẳng ra sao, thời bây giờ người ta cầu hôn bằng nhẫn kim cương cả rồi.”
“Nhẫn kim cương quá phổ biến, người nhà giàu luôn có thú chơi riêng.” Bạch Yên lập tức phản bác.
Vu Duệ cười cười, không muốn nói nhiều.
Không khí trong phòng vẫn sôi nổi như cũ, nhưng lại mang theo một chút kì quái. Ai nấy đều muốn biết người bạn trai giàu có của Vu Duệ trong miệng Bạch Yên là người như thế nào, chỉ có Tần Phi là sa sầm mặt, còn Bạch Yên thì hí hửng như sắp được xem kịch vui.
…
Tất niên, Phó Uyên không tránh khỏi việc ăn cơm uống rượu. Cơm no rượu say, đối tác nói muốn đi KTV xả stress. Xong việc, thư kí Tô của Phó Uyên ra ngoài thanh toán, trong lúc nhân viên đưa bill cho anh ta kí, anh ta vô tình nhìn thấy cái tên Tần Phi.
Tô Niên qua lời kể của Lăng Hiên đại khái cũng biết Tu La Tràng giữa Tần Phi, Phó Uyên và Vu Duệ, thế nên lúc quay trở lại, anh ta cúi đầu hỏi nhỏ: “Phó Giám đốc Tần cũng đến đây hát, ngồi ở phòng 304. Ngài có muốn qua chào hỏi một tiếng không?”
Phó Uyên liếc thư kí Tô một cái. “Tiễn khách còn chưa xong, hơi sức đâu làm mấy chuyện dư thừa?” Thế nhưng vừa đi được hai bước, như nhớ đến chuyện gì, anh liền đứng khựng lại. “Cậu nói ở phòng nào?”
Phản ứng “chậm nhiệt” của Phó Uyên hoàn toàn nằm trong dự kiến của thư kí Tô, anh ta nhịn không được mỉm cười trả lời: “Phòng 304.”
10 phút sau, Phó Uyên được nhân viên phục vụ tìm giúp số phòng, ung dung đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng đột nhiên im bặt, Vu Duệ ngạc nhiên bước tới đón anh, nhỏ giọng trách móc: “Sao anh không nói với em một tiếng đã chạy đến đây? Đến từ lúc nào đấy?”
Phó Uyên nhịn không được cúi đầu hôn lên trán cô: “Đối tác muốn đến đây chơi, không ngờ lại gặp em ở đây. Sợ em bị người ta khi dễ, đến làm hiệp sĩ bồi em.”
Vu Duệ gật đầu, nắm tay anh thoải mái bước vào. “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của tớ, chúng tớ dự định sang năm kết hôn. Lúc đó nhất định sẽ phát thiệp mời cho mọi người.”
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Vu Duệ.” Phó Uyên ôm lấy eo cô biểu thị công khai chủ quyền, thật lòng anh chưa bao giờ có cảm giác vừa kiên định lại thỏa mãn như bây giờ.
Những người trong KTV sợ ngây người, không dám tin bạn trai của Vu Duệ lại là nhân vật phong vân trong giới này.
Diệp Mạn tức đến hộc máu.
Cô gái ban nãy lúc nãy chủ động bắt chuyện: “Vu Duệ, cậu chỉ giỏi gạt người, lúc nãy còn nói là đại học có nhiều soái ca, mấy người đó làm sao có cửa với bạn trai cậu chứ?”
Vu Duệ cười cười, kéo theo Phó Uyên cùng ngồi xuống, có chút tiểu nhân đắc chí khoe khoang: “Bạn trai của tớ đúng là rất đẹp trai phong độ.”
Phó Uyên vốn không thích người ngoài bàn tán về mình ngoài chuyện công việc, chỉ có cô nàng Vu Duệ đang dương dương tự đắc kia là ngoại lệ. Anh sờ thấy chiếc nhẫn vàng mà cô đang đeo trên tay khiến tâm trạng lại càng tốt hơn, nên là tuỳ cô muốn chém gì thì chém.
Diệp Mạn ngồi đối diện vừa mới hoàn hồn, không chịu thua tiếp tục mở miệng: “Nếu đã có bạn trai rồi thì đừng quen thói lăng loàn, ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Bạn gái anh ngủ với vô số đàn ông để đổi lấy lợi ích, anh có biết không?”
Vu Duệ trợn mắt nhìn cô ta với vẻ không tin được, trong bụng trào lên cảm giác buồn nôn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn về hướng cô ta với vẻ khinh bỉ tột cùng. Sắc mặt cô ta lúc này đã có phần méo mó vặn vẹo, hoàn toàn đánh mất khí chất ưu nhã thường thấy, hoàn toàn biến thành một người đàn bà chua ngoa đanh đá.
Tuy Phó Uyên không biết vừa nãy chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết đối phương vô duyên vô cớ ăn nói ác ý như thế chắc chắn chẳng tốt lành gì, ánh mắt của anh không thèm che giấu vẻ khinh thường nồng đậm. “Vu Duệ luôn rất kén chọn. Cô cảm thấy, cô ấy ở cùng tôi rồi, những người đàn ông khác còn có thể lọt vào mắt cô ấy sao?”
Lời nói bá đạo tràn đầy tự tin, chỉ vỏn vẹn vài giây đã có thể lật ngược tình thế. Dựa vào điều kiện và năng lực của anh, trong phòng này ai dám chê anh nói quá?
Sự kiêu căng phách lối của Diệp Mạn hoàn toàn bị khí thế cao ngạo của kẻ bề trên toát ra từ Phó Uyên trấn áp hoàn toàn, cuối cùng Vu Duệ cũng tìm lại được chút ít thanh tĩnh. Hiếm khi có một buổi họp mặt vui vẻ, không ai muốn tiếp tục nghe Diệp Mạn lải nhải như mụ điên, nhóm phụ nữ không ai thèm bắt chuyện với cô ta nữa, trong khi đám đàn ông chủ động qua chỗ Phó Uyên kính rượu làm thân.
Vẻ mặt Tần Phi có chút mất mát, anh ta cảm thấy bản thân thật dư thừa. Trong mắt Vu Duệ chỉ có người đàn ông kia, cô ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh ta, anh ta cúi đầu nói một câu bên tai, mặt cô liền đỏ lên, trừng mắt lườm anh ta một cái nhưng khóe miệng lại cong cong, dáng vẻ thân mật của bọn họ thật không coi ai ra gì.
Mấy lời khó nghe ít nhiều làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Vu Duệ, chưa đầy nửa tiếng sau, cô và Phó Uyên đã đứng dậy chào mọi người ra về trước.
Vu Duệ phải thừa nhận, lần họp lớp này có lẽ là lần họp lớp ấn tượng sâu sắc nhất trong đời cô.
Xe đã chạy xa, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt Diệp Mạn như ăn phải shit, Vu Duệ vẫn không nhịn được cười đến rung cả hai vai.
Cô ta muốn dùng kế ly gián để Phó Uyên đá cô, ai ngờ anh còn cao tay hơn, dùng một câu chặt đẹp cô ta.
Vu Duệ hả hê một hồi rồi bỗng hỏi Phó Uyên: “Nếu em thực sự câu ba đáp bốn như lời cô ta nói thì sao?”
“Không có chuyện đó.” Phó Uyên đáp nhẹ bẫng như không.
Vu Duệ kinh ngạc nhìn anh, cứ ngỡ anh sẽ phản bác cô theo thói quen chứ.
Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của cô, Phó Uyên khẽ cười. Đèn đỏ, anh dừng xe, quay sang nhìn cô. “Cùng lắm là anh làm em không xuống được giường, không còn hơi sức nhìn người đàn ông khác.” Dừng một giây, anh nói tiếp. “Tay đã đeo nhẫn của anh, đừng hòng tháo ra.”
Giọng nói của người đàn ông không lớn, nhưng Vu Duệ lại thấy rung động, trong lòng trào dâng cảm giác khó nói nên lời.
Cô bỗng nhiên nghiêng người qua, kéo cổ áo Phó Uyên, gấp gáp hôn lên môi anh.
Phó Uyên rất nhanh đã đảo khách thành chủ, nhiệt tình ngậm lấy môi Vu Duệ mà mút cắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Nụ hôn kết thúc, Vu Duệ thở hổn hển, giọng nói có chút run rẩy: “Phía trước có bãi đỗ xe.”
Đương nhiên là Phó Uyên nghe hiểu lời này có ý gì, nhưng anh vẫn muốn hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Em nhớ anh từng nói muốn làm tình trên xe đúng không?”
Phó Uyên híp mắt nhìn cô, lập tức lái xe chạy vào bãi đỗ.
Anh vừa mới tìm được một nơi vắng vẻ, còn chưa kịp cởi dây an toàn thì Vu Duệ đã nhào qua cưỡi lên người anh, ngón tay thon dài cởi từng cúc áo, cúi đầu hôn hình xăm tên mình trên ngực anh.
Cô vòng tay qua cổ anh, bất ngờ gặp lại cái dây chuyền hình chìa khoá kia.
Phó Uyên thấy Vu Duệ nhìn chằm chằm ngực anh không chớp mắt, cúi xuống mới thấy dây chuyền bị lộ ra ngoài, liền nhanh chóng nâng cằm cô lên, ho nhẹ hai tiếng, giả bộ như không có việc gì xảy ra. Vu Duệ nhịn không được bật cười.
Phó Uyên siết chặt eo cô, hai mắt tối thẫm lại.
Vu Duệ làm loạn trước ngực anh một hồi rồi vội vội vàng vàng cởi bỏ quần áo của anh, hai chân thon dài quấn quanh hông người đàn ông, dùng nơi riêng tư cọ cọ vào dục vọng đã sưng thành một khối của anh đến lúc hạ thân của cả hai ướt đẫm.
Anh đặt cô ngồi trên đùi mình, xé toạc quần lót của cô, đỡ cự vật căng cứng chậm rãi cắm vào bên trong rồi bắt đầu động thân. Tư thế này tiến vào rất sâu làm cô nỉ non thành tiếng, hai bầu ngực nhảy nhót loạn xạ.
Sợi dây chuyền đeo trên cổ Phó Uyên theo động tác cắm rút phầm phập bên dưới mà lắc lư điên cuồng, thỉnh thoảng đụng vào da thịt, vừa lạnh vừa ngứa. Lúc khoái cảm ngút trời kéo đến, cô hơi ngẩng đầu, cắn lên cổ anh.
Phó Uyên đột ngột xoay người lại đè cô dưới thân, mạnh mẽ thúc vào. Vu Duệ bị cắm đến mức bụng dưới co thắt, dâm thủy văng tứ tung.
Trong không gian chật hẹp chỉ còn toàn là hơi thở dồn dập của nam nữ giao thoa, mặt kính cửa sổ bao phủ bởi một tầng hơi sương mỏng. Âm thanh thân thể va chạm kịch liệt cùng tiếng thở dốc hoà vào nhau, nhiệt độ trong xe ngày càng tăng lên, bên cửa sổ in hằn dấu bàn tay, bên trong có bóng lưng nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai cơ thể trần trụi, đầm đìa mồ hôi dính chặt lấy nhau không rời, cũng không biết qua bao lâu, Vu Duệ đã cao trào hai lần, Phó Uyên mới thoả mãn trút sâu tinh hoa vào trong cơ thể cô. Chất lỏng trắng đục của cả hai quá nhiều nên tràn ra bên ngoài, nhày nhụa cả ghế xe.
Vu Duệ nằm thở dốc trên ngực Phó Uyên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười nói với anh: “Anh biết em nhìn trúng anh ở điểm nào không?”
Phó Uyên hiển nhiên không đoán được suy nghĩ của cô, bèn hỏi: “Là gì?”
Vu Duệ luồn tay xuống ấn ấn vào nơi nào đó vừa mới mềm xuống. “Ngoài đồ chơi lớn thì anh còn điểm nào hấp dẫn nữa sao?”
Phó Uyên bị cô trêu chọc, cúi đầu khẽ cắn vành tai cô, hỏi ngược lại: “Vậy em biết anh yêu em vì cái gì không?”
“Hử? Nhan sắc à?”
“Anh yêu bộ dạng cứng đầu cứng cổ lại hung dữ nóng nảy như con mèo hoang của em, ngoài việc ch*ch em đến khóc lóc xin tha, anh thật không biết phải làm sao mới thu phục được em.”
“Bại hoại!”