Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Từ khi bắt đầu dấn thân vào con đường gây dựng sự nghiệp, Phó Uyên gần như không được nghỉ ngơi tử tế. Toàn bộ thời gian của anh đều dành cho công việc, thậm chí Phó Hân còn phải xếp sau các hạng mục kinh doanh và các hợp đồng làm ăn của anh một bậc.

Lần bị thương ngoài ý muốn này, Phó Uyên không hề cảm thấy xui xẻo, trái lại còn coi những ngày nằm viện như một kì nghỉ phép, vì thế mà tâm trạng lúc nào cũng rất vui vẻ. Người khổ nhất ở đây chính là Vu Duệ, hàng ngày đều phải chạy đôn chạy đáo giữa nhà hàng và bệnh viện, còn phải chăm sóc hai đứa nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, mệt muốn chết.

Chỉ còn hai ngày nữa là nhà hàng ở Trùng Khánh khai trương, cả ngày hôm nay Vu Duệ vứt Phó Uyên sang một bên, còn mình thì chạy đi bàn công chuyện, khiến cho Phó Uyên nhắn tin gọi điện lên án cô nửa ngày trời.

Nhưng Vu Duệ trước sau vẫn cứ dửng dưng như không, bởi vì trong khi cô bận ngập đầu, Phó Uyên lại rảnh rỗi ăn chơi phè phỡn như đại công tử. Anh nhiều tiền như thế, tự mình thuê vài ba người hộ lí đến phục vụ đi.

Tối muộn hôm đó Vu Duệ mới kéo theo một cái vali nhỏ đến bệnh viện, thấy Phó Uyên vẫn còn chưa ngủ, cô liền bảo: “Bác sĩ nói vết thương của anh đã lành 80%, không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa rồi. Nếu anh muốn về nhà thì sáng mai em làm thủ tục xuất viện cho anh.”

Phó Uyên nhướng mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn xuống nơi giữa hai chân anh. “Cả tuần nay ăn toàn đồ bổ lại không có chỗ phát tiết, anh nghẹn đến mức đầy một bụng tà hoả rồi. Tay anh không tiện, không tự giải quyết được, em giúp anh đi.”

“Anh đứng đắn một chút được không, đã bị thương còn muốn làm mấy chuyện lung tung này hả?” Vu Duệ đứng chống nạnh mắng.

Phó Uyên không thèm tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn mặt dày đưa ra lí do cực kì chính đáng: “Em cả ngày không thèm quan tâm đến anh, anh nằm viện một mình chán chết, chỉ có thể suy nghĩ lung tung giết thời gian thôi.”

“Nằm một mình một phòng đúng là buồn chán, hay là em nhờ bác sĩ chuyển anh sang phòng bệnh thường nằm ghép với mấy người nữa, để anh có người bầu bạn nhé? Còn nếu anh không muốn làm cá mặn (*), em kêu Lăng Hiên mang vài ba chồng văn kiện đến cho anh tha hồ kí duyệt.”

(*) cá mặn là cá khô ướp muối, tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối nên không bị ươn. Từ này ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê lí tưởng, không có chí tiến thủ, không tranh giành, lười biếng không muốn làm gì, chỉ muốn sống an nhàn.

Nghe Vu Duệ mỉa mai, Phó Uyên vẫn thản nhiên dựa lưng vào thành giường, nâng nâng bụng dưới khiêu khích. “Giúp anh một lần thôi, từ ngày mai anh thuê hộ lí theo giờ, không cần phiền em chạy đông chạy tây nữa.”

“Được rồi, quyết định như vậy đi!” Vu Duệ ngồi xuống mép giường, nhanh nhẹn cởi quần bệnh nhân của Phó Uyên, chạm vào bắp đùi của anh, sờ soạng mấy cái rồi đi thẳng lên phía trên.

Phó Uyên không khỏi than thầm: “Người phụ nữ này đúng là người thuộc phái hành động.”

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vu Duệ lướt qua vị trí mẫn cảm của Phó Uyên, anh không thể nhịn thêm được nữa, lập tức lật người đè cô xuống giường.

“Này!” Vu Duệ giật mình hô nhỏ. “Tay anh vẫn chưa lành hẳn đâu.”

Phó Uyên đặt tay lên ngực cô nắn bóp nhẹ nhàng, cong môi cười nói: “Cho dù chưa lành nhưng anh vẫn dư sức khiến em ngày mai không xuống được giường.” Anh nói xong liền cởi bỏ sạch sẽ chướng ngại vật trên người cả hai, dùng sức đẩy hông một cái, không chút lưu tình tiến vào.

Vu Duệ rên lên một tiếng, đỏ mặt véo eo anh. “Lưu manh, miệng không nói nổi câu nào nghiêm túc.”

Lần này Phó Uyên làm chưa đến 10 phút đã bắn, nhưng anh không thấy đây là một sự sỉ nhục, ngược lại còn coi đó là niềm tự hào, nằm sấp trên người cô cười lấy lòng. “Thứ đồ chơi uy mãnh này nhận chủ rồi, vừa đụng tới em đã muốn đầu hàng.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố ý nói bằng ngữ điệu tràn đầy ý vị thâm trường: “Dù sao thì tuổi tác cũng lớn rồi, có thể dùng thuốc hỗ trợ.”

“Vu Duệ!”

Ánh mắt con sói háo sắc này quá mức nguy hiểm, Vu Duệ vốn đang hơi hơi buồn ngủ lập tức tỉnh táo. Cô thở hồng hộc muốn đẩy thân hình nặng nề đang đè trên người mình ra, lại bị Phó Uyên nâng hai đùi lên, một lần nữa tấn công dồn dập.

Mỗi một lần kết hợp kịch liệt đều là một lần vui sướng, Vu Duệ được Phó Uyên đưa lên đỉnh hết lần này đến lần khác.

Thân thể quả nhiên là ngôn ngữ thành thật nhất, thân thể phù hợp sẽ khiến cho tâm hồn đến gần nhau hơn. Ngược lại, nếu không hoà hợp, cho dù tình cảm mặn nồng đến mấy cũng khó có thể mang lại cảm giác trọn vẹn hoàn toàn.

Đây có lẽ chính là tình yêu của người trưởng thành, ít đi một phần nồng nhiệt, lại nhiều hơn một phần thực dụng.

Giây phút đạt đến cao trào, Vu Duệ chợt cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thực sự rất gần, dường như hai người sinh ra là dành cho nhau, cô và anh chính là nửa còn thiếu của đối phương.

Kích tình qua đi, Vu Duệ nằm trong lồng ngực Phó Uyên, hô hấp dần dần ổn định, liếc nhìn thời gian thì thấy đã gần nửa tiếng, không khỏi sợ hãi cảm thán: “Đàn ông ăn uống tập luyện điều độ, sức lực thật kinh hồn.”

Sau đó cô lại phát hiện trong phòng bệnh hiện tại tràn ngập hương vị nồng nặc bá đạo của anh, chưa kể khắp nơi trên giường đều lưu lại dấu vết hoan ái, nên xử lí như thế nào đây?

Trong khi Phó Uyên vẫn còn đang nhàn nhã nghỉ ngơi, tay chân Vu Duệ lại bắt đầu luống cuống. Cô thầm nghĩ lát nữa y tá đến kiểm tra, thật không biết giấu mặt đi đâu.

Cô ôm chặt anh, thấp giọng kháng nghị: “Giường bẩn rồi, đều do anh.”

Phó Uyên đột nhiên bật cười, tay đưa lên vuốt ve mấy sợi tóc ướt mồ hôi của cô. “Em vào tắm đi, dọn dẹp cứ để anh.”

Khuôn mặt Vu Duệ thoắt cái đỏ như táo chín, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Em đi tắm đây.” Nói xong liền trốn vào phòng tắm, lúc xuống giường hai chân vẫn còn run rẩy.

Cô đứng trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt nóng bừng của mình trong gương, không khỏi xấu hổ mà hắt nước lên mặt để làm giảm nhiệt độ, tắm táp sạch sẽ xong mới dám lấy hết dũng khí ra ngoài.

Vu Duệ vừa mới đặt tay lên tay cầm cánh cửa, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói của phụ nữ. Giọng nói này rất ngọt ngào dịu dàng ôn nhu, là kiểu mà tất cả đàn ông đều ưa thích.

“Cuối tháng trước em bay sang Mỹ làm ít công chuyện, hôm nay mới về nước. Nghe nói anh bị thương, em vừa xuống máy bay liền vào bệnh viện thăm anh luôn. Anh sao rồi? Thân thể đã ổn chưa?” 

Vu Duệ có chút ngờ ngợ, sau một lúc ngẫm nghĩ cuối cùng cũng nhớ ra giọng nói này là của ai, lại nghe thấy Phó Uyên khách sáo trả lời: “Chỉ là vết xước ngoài da, không có việc gì. Cô thì sao, kiện tụng thế nào rồi?”

Khoé môi Dương Minh Châu ngay tức khắc hiện lên nụ cười chua chát. “Người đàn bà kia quá cao tay, em và bà ta vẫn đang giằng co, trước mắt chưa có kết quả cuối cùng.”

Phó Uyên từ chối cho ý kiến, năm xưa cô ta tự lựa chọn con đường làm vợ bé của người ta, bọn họ sớm đã thành người dưng nước lã, anh cho cô ta vay tiền là đã quá nể mặt tình xưa nghĩa cũ rồi.

Không thấy Phó Uyên trả lời, người phụ nữ kia bỗng nở nụ cười. “Bạn gái mới của anh đâu rồi? Nhắc mới nhớ, em vẫn chưa chính thức gặp mặt cô ấy.”

Thấy Dương Minh Châu nhắc đến mình, Vu Duệ cũng không định đứng trong phòng tắm nghe lỏm nữa. Cô ngắm mình trong gương một lượt, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, sau đó mở cửa bước ra ngoài, mỉm cười hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Nói xong câu này, cô mới làm như vô tình nhìn thấy người thứ ba có mặt trong phòng, liền vươn tay về phía cô ta. “Thì ra là cô Dương, nửa đêm cô đột nhiên đến đây, có việc gì quan trọng lắm sao?”

Phó Uyên thấy Vu Duệ vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận, rất biết điều chủ động khai báo luôn: “Dương Minh Châu mới từ nước ngoài về, không nhớ múi giờ hai nước lệch nhau nên mới chạy đến bệnh viện thăm anh, chứ cũng không có chuyện gì quan trọng cả.”

Dương Minh Châu nghe thấy Phó Uyên gọi họ tên mình như một người bạn bình thường, trong lòng cảm thấy ê ẩm khó chịu muốn chết, thế nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay Vu Duệ, khẽ gật đầu, mỉm cười thân thiện nói: “Giờ này còn chạy tới đây quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của hai người, thật xin lỗi cô Vu.” Nói xong cô ta lơ đãng liếc mắt nhìn Phó Uyên rồi nhìn xuống drap giường nhăn nhúm một cái, khuôn mặt xinh đẹp cứng đờ mất mấy giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự tin như cũ. 

Lần gặp mặt này quả thực ngoài ý muốn, Vu Duệ tự dặn lòng không được ăn giấm bừa bãi, dù sao thì chuyện của bọn họ đã kết thúc từ lâu, hơn nữa Dương Minh Châu đường đường chính chính đến thăm Phó Uyên, cũng không phải hẹn hò vụng trộm gì.

Vu Duệ chợt nhìn lại chính mình, trên người cô đang mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản, khuôn mặt vừa tẩy trang nên hơi nhợt nhạt, trong khi Dương Minh Châu không biết vô tình hay cố ý mà ăn mặc diễm lệ, trang điểm tỉ mỉ rất có tính công kích. Chưa kể cô ta vừa mới xuống máy bay đã không quản thời tiết lạnh giá, giữa đêm chạy đến bệnh viện thăm bạn trai cũ, suy cho cùng vẫn là có động cơ thiếu trong sáng.

Vu Duệ phải thẳng thắn thừa nhận rằng, cô càng lúc càng cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống than, thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Haizzz, hoá ra cô cũng không tiêu sái như mình tưởng.

Cô rất để ý đến tình cảm đã qua giữa hai người bọn họ, thực sự quá mất mặt!

Vì vậy, trong lòng Vu Duệ sinh ra xúc động muốn bỏ chạy, vô cùng không có tiền đồ mà nở nụ cười thảo mai: “Tôi còn chưa ăn tối, tôi đi mua đồ ăn rồi quay lại sau, hai người hàn huyên tiếp đi.”

Nói xong cô liền nhìn Phó Uyên một cái, chỉ thấy anh gật đầu dặn dò: “Muộn rồi, đi đường cẩn thận, đừng la cà.”

Thấy anh không mở miệng giữ cô lại, còn coi cô như đứa trẻ con, Vu Duệ cảm thấy hơi hơi mất mát, nghĩ vậy bèn nhếch khoé môi, nhàn nhạt đáp: “Biết rồi, lão Phó.”

Phó Uyên bị cô làm cho nghẹn lời, anh già đến mức để Vu Duệ gọi là lão Phó sao? Không được, chờ cô đi mua đồ ăn trở về, anh nhất định phải dùng thiết quân luật chỉnh đốn người phụ nữ của mình một phen.

Giờ này canteen bệnh viện đã đóng cửa, Vu Duệ đành phải ra ngoài mua đồ ăn. Vừa đi cô vừa suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí còn không nhận ra có người lén lút bám theo.

Ngay gần bệnh viện có một cửa hàng mở cửa 24/7 chuyên phục vụ đồ ăn cho người nhà bệnh nhân, chỉ cần băng qua đường, quẹo vào một ngõ nhỏ, đi bộ thêm mấy chục mét nữa là đến.

Vu Duệ vừa mới bước vào ngõ, liền phát hiện có người vỗ vai “bộp” một tiếng, lúc cô quay đầu lại thì chỉ thấy một nắm đấm vung thẳng vào mặt mình. Cô muốn tránh cũng không kịp, theo bản năng nhắm tịt mắt, hoảng sợ hét ầm lên.

Không biết sáng nay ra khỏi cửa bằng chân nào, sao lại xui xẻo đến mức nửa đêm còn bị người ta chặn đánh!

Nhưng mà nắm đấm của gã thanh niên trẻ tuổi kia mãi vẫn chưa hạ cánh xuống khuôn mặt cô, Vu Duệ bán tin bán nghi mở choàng hai mắt, lại phát hiện tình huống đã thay đổi. Phía trước có hai người đàn ông đang đánh nhau, người trẻ tuổi hơn cô không quen biết, người còn lại thì cô thực sự không muốn quen biết, còn ai khác ngoài Tần Phi.

Tần Phi dễ dàng hạ gục gã thanh niên lạ mặt đó, đồng thời túm cổ áo cậu ta tra hỏi lí do đánh lén Vu Duệ. Cậu ta nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, khuôn mặt đỏ phừng phừng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai bảo người đàn bà độc ác này bỏ tù anh trai tôi.”

Không cần nói Vu Duệ cũng đoán ra thân phận của cậu ta, chắc chắn vẫn là người nhà của vị thực khách xấu số bị hóc đồ ăn rồi ngạt thở chết.

Cậu ta vừa nói xong, lại bị Tần Phi tặng thêm mấy phát vào bụng, vừa đánh anh ta vừa dạy dỗ: “Anh trai cậu vi phạm pháp luật, đã bắt cóc tống tiền còn chém người, bị tống vào tù là đúng người đúng tội rồi. Cậu còn không phục cái gì!”

Cuối cùng, biết mình không phải đối thủ của Tần Phi, lại sợ bị tóm lên đồn cảnh sát, gã thanh niên ôm bụng chạy trước, thấy khoảng cách đủ an toàn rồi mới quay đầu lại la lớn: “Mụ đàn bà xấu xa, cô cứ chờ đấy, một ngày nào đó ông đây sẽ cho cô biết tay.” 

Tần Phi chỉnh trang lại bản thân, sau đó lạnh lùng nhìn Vu Duệ, gằn giọng hỏi: “Tiểu Vu, gặp phải chuyện lớn như vậy, không gọi điện báo với anh một câu thì em sẽ chết sao?”

Vu Duệ nghiêng đầu cười nhạt. “Yên tâm, nay mai nếu tôi chết trước anh, con cháu tôi nhất định sẽ mời anh đến dự đám tang!”

“Em!” Tần Phi giận dữ vung tay tóm lấy cổ áo Vu Duệ, kéo cô vào trong ngực mình. “Cuộc sống của em mấy năm không có anh trở nên khó khăn cỡ nào mới khiến em trở nên gai góc như bây giờ hả? Mở miệng ra câu nào câu nấy đều bén nhọn như dao găm. Nếu em cảm thấy ấm ức thì cứ khóc ra đi.”

Vu Duệ cảm thấy rất nực cười, không nói hai lời đẩy anh ta ra. “Anh mới là người muốn khóc, cả nhà anh mới muốn khóc! Hiện giờ tôi vô cùng vui vẻ hạnh phúc, tại sao lại phải khóc?”

Bước vào cửa hàng theo cô, Tần Phi gọi hai bát hoành thánh, hỏi Vu Duệ: “Em có muốn ăn không?”

Vu Duệ lắc đầu, thấy vậy anh ta gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Bây giờ em đã trở thành bà chủ lớn rồi, mời em làm khách một lần quả là không dễ dàng gì.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!