Rạng sáng Vu Duệ thức dậy, thấy mình đang được Phó Uyên ôm chặt trong lòng. Anh ngủ rất sâu, vẫn còn chưa tỉnh.
Cô thử cử động nhẹ, nào ngờ anh lại siết chặt cánh tay, ôm cô kéo vào trong lòng, sau đó chầm chậm mở mắt.
Ánh mắt anh có chút mơ màng, không giống người đã tỉnh ngủ lắm. Nhìn thấy Vu Duệ vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong lồng ngực, anh mới yên tâm nhắm mắt, hôn lên bả vai cô, sau đó kéo chăn đắp kín thân trên bị lộ ra của cô.
“Ngủ thêm đi.” Phó Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm, chưa đầy nửa phút sau lại hít thở đều đều.
Điện thoại của Vu Duệ vứt ở đầu giường đang không ngừng nhấp nháy, bên tai là tiếng hô hấp lúc nặng lúc nhẹ của người đàn ông.
Nghe xong điện thoại, Vu Duệ vội vàng thức dậy mặc quần áo rồi đi trước.
Cô thề với trời, việc cô thình lình bỏ đi mà không nói tiếng nào tuyệt đối không phải là muốn trốn tránh lời bày tỏ của Phó Uyên, càng không phải chạy trối chết.
Nhà hàng của cô xảy ra chuyện lớn rồi!
Vu Duệ về phòng thu dọn hành lí, mới tờ mờ sáng đã kéo vali rời khách sạn.
Ra khỏi khách sạn, vẫy một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe cô đã thúc giục tài xế: “Bác tài, nếu an toàn, phiền anh đưa tôi đến ga tàu nhanh nhất có thể!”
Có lẽ lúc ấy mặt mũi Vu Duệ hùng hổ doạ người quá, tài xế taxi cũng hơi hoảng, nói “Được!” một tiếng lập tức nhấn chân ga chạy vèo vèo thẳng tiến ga tàu.
Lúc tàu tới ga Hồng Kiều là đã gần 10 giờ, gió mùa đông thổi phần phật bên tai, Vu Duệ nhìn thành phố Thượng Hải mới đi xa hai ngày, bỗng có cảm giác hơi lạ lẫm.
Cô vội vàng bắt taxi đến nhà hàng, vừa đến nơi đã thấy cả đám nhân viên mặt mũi căng thẳng ngồi đợi trong văn phòng.
Thấy bà chủ cuối cùng cũng quay về, quản lí Lâm Nhiên đứng lên báo cáo: “Chị Duệ, tối ngày hôm qua có một nữ thực khách đang dùng bữa bỗng nhiên có biểu hiện khó thở, bọn em lập tức sơ cứu rồi gọi 120, nhưng cô ấy không qua khỏi…”
“Mang mẫu thực phẩm đi kiểm nghiệm rồi chứ? Xác định được nguyên nhân tử vong chưa?”
“Rồi ạ, thực phẩm không vấn đề gì, là do khách hàng bị hóc đồ ăn. Daniel dùng phương pháp Heimlich sơ cứu nhưng không thành công. Em đã thay chị tạm đóng cửa nhà hàng hôm nay, cũng liên lạc với gia đình cô gái kia để thương lượng về vấn đề bồi thường rồi.”
“Sao lại nói là bồi thường? Nói thẳng ra thì thực khách ăn bị hóc không phải vấn đề đến từ phía nhà hàng chúng ta, nhưng vì uy tín và chủ nghĩa nhân đạo, cứ chi tiền trợ giúp người nhà cô ấy đi.”
“Em đã đưa ra đề nghị bồi… trợ giúp 10 vạn rồi, nhưng bọn họ chê ít, muốn chúng ta đưa nhiều hơn, nếu không sẽ làm lớn chuyện.”
Vu Duệ nhíu mày hỏi: “Đòi bao nhiêu?”
“50 vạn.”
“50 vạn?” Vẻ mặt Vu Duệ tràn ngập vẻ ghét bỏ, cô tức giận đến mức suýt chút nữa là ném cả điện thoại trong tay xuống đất. “Vậy cứ để bọn họ làm lớn chuyện đi, xem làm lớn được đến đâu. Mỗi bàn đều đặt biển cảnh báo ‘nhai kĩ – nuốt chậm – hạn chế nói chuyện và sử dụng điện thoại” không phải sao? Thực khách không tuân thủ, tự mình hại mình, sao lại đổ lỗi lên đầu nhà hàng? Chúng ta đã chủ động gánh vác một phần trách nhiệm mà bọn họ vẫn cố ý gây khó dễ, vậy thì tại sao phải nhịn?”
Lẩu Tứ Xuyên là một món ăn nóng, vị cay nồng, khi ăn rất dễ gặp tình trạng nhai không kĩ đã nuốt vội, gây ra sự cố. Vì lí do này mà Vu Duệ luôn luôn chuẩn bị các biện pháp cứu hộ phòng trường hợp xấu.
“Bà chủ, chị không thể nói thế được. Nếu bọn họ làm lớn chuyện, chúng ta khó mà khống chế được khủng hoảng truyền thông.” Quản lí Lâm cắn cắn môi. “Từ hôm qua đến giờ bọn họ liên tục gọi điện đòi tiền, còn doạ sẽ kêu gọi mọi người đánh giá nhà hàng 1 sao, kéo đám đông cầm biểu ngữ đến gây rối, sau đó gọi cánh báo chí đến làm rùm beng lên. Giọng điệu của bọn họ thực sự rất ghê gớm! Chị Duệ, chỉ còn một tuần nữa là cơ sở Trùng Khánh khai trương rồi, tự nhiên xảy ra chuyện quạ đen thế này, nếu không nhẫn nhịn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh thương hiệu.”
Dư luận vốn dĩ chính là một con dao hai lưỡi rất đáng sợ, trong cái xã hội thiếu công bằng này, người nghèo là người bị hại, còn người có tiền nghiễm nhiên là kẻ có tội. Chỉ cần nắm bắt được điểm mấu chốt, trắng có thể biến thành đen, sai có thể biến thành đúng.
Vu Duệ không phải không sợ lớn chuyện, là một người phụ nữ, cô vẫn luôn cho rằng trong bất kì cuộc mâu thuẫn nào, dĩ hoà vi quý mới là thượng sách. Một điều nhịn chín điều lành, hai bên đều nên nhường nhịn đối phương một bước.
Nhưng cô cũng là người biết phân biệt phải trái. Đối với những kẻ lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu, cô cảm thấy cực kì khinh thường, tuyệt đối không làm quả hồng mềm cho bọn họ tuỳ ý bóp nát.
“Tiền có thể chi, nhưng phải thể hiện rõ quan điểm rằng đây là tiền trợ giúp xuất phát từ tinh thần nhân đạo của nhà hàng, chứ không phải tiền bồi thường thiệt hại do nhà hàng gây ra. Chúng ta lần đầu gặp phải loại chuyện trời ơi đất hỡi này, càng phải giải quyết triệt để, không thể tạo tiền lệ xấu khiến người ta cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt! Sau này thực khách bước chân vào nhà hàng, chưa kịp ăn uống gì đã lăn ra ngất xỉu thậm chí đột tử, người nhà đến ăn vạ đòi tiền chúng ta lại phải đưa à? Xin lỗi nhé, đây không phải tổ chức từ thiện, càng không phải công ty bảo hiểm!”
Vu Duệ cầm túi xách đứng lên. “Muốn kiện cáo, tôi sẵn sàng ra hầu toà. Nhưng muốn ăn vạ, tôi không ngại đối chất đến khi đạt được thoả thuận hợp tình hợp lí! Lâm Nhiên, gọi cảnh sát.”
Lâm Nhiên cúi đầu nói: “Em sợ cảnh sát đến sẽ lại càng lớn chuyện, đám cẩu tử cũng bám theo.”
Vu Duệ bị câu bàn lùi này chọc giận không hề nhẹ. “Thời đại nào rồi mà còn phải sợ cẩu tử? Camera nhà hàng đâu? Mạng xã hội đâu? Ai không biết trích xuất camera, ai không biết đăng Weibo, nghỉ việc luôn đi! Sợ đám cẩu tử không đánh hơi được á? Tôi chủ động ném miếng thịt thơm gọi bọn họ tới trước luôn! Các anh các chị lập tức báo cảnh sát cho tôi, còn tôi sẽ đi liên hệ với các bên truyền thông liên quan.”
So với đám cấp dưới cứ luôn do dự sợ trước lo sau, người làm lãnh đạo như Vu Duệ quyết đoán hơn nhiều.
Chưa đầy 10 phút, Weibo của nhà hàng lên bài xác nhận: “Vào lúc 8 giờ 45 phút tối ngày hôm qua, một nữ thực khách đã gặp tai nạn trong khi dùng bữa tại nhà hàng của chúng tôi. Nguyên nhân xác định ban đầu là do nạn nhân bị hóc thức ăn trong khi trò chuyện, dẫn đến nghẹn dị vật vào đường thở. Các nhân viên đã sơ cứu và hỗ trợ y tế ngay lập tức, đồng thời gọi 120 nhưng thật không may, thực khách đã qua đời. Nhà hàng chúng tôi hết sức đau buồn trước sự việc này và đang tích cực trợ giúp gia đình nạn nhân, cũng như hợp tác với phía cảnh sát. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tương ứng theo quy định của pháp luật sau khi có kết luận chính thức của cơ quan điều tra.”
Dưới bài đăng lập tức bùng nổ một cuộc chiến bàn phím ác liệt, các luồng ý kiến trái chiều thi nhau xuất hiện, chỉ có điều đại đa số là bình luận trách móc, mắng chửi nhà hàng hại chết người.
Các khách hàng trung thành của La La Land cũng lên tiếng thanh minh và bảo vệ nhà hàng, nhưng rất nhanh đã bị nhấn chìm trong bể nước bọt của phe đối lập.
Có những bình luận cực kì thô tục, hạ thấp danh dự nhân phẩm, nguyền rủa nhà hàng phá sản, thậm chí lôi cả gia đình dòng họ nhân viên vào, đọc mà nóng cả mắt.
Những cư dân mạng theo dõi vụ việc ngoài người qua đường chân chính còn có thủy quân của các nhà hàng đối thủ. Bọn họ nhân cơ hội này đục nước béo cò, tình hình cứ lắng xuống một chút là lại có kẻ không ngừng ác ý quạt gió thêm củi. Có rất nhiều tài khoản Weibo mới lập lên bài giống hệt nhau, hướng mũi nhọn đến nhà hàng với câu chữ cay nghiệt, thể hiện sự căm phẫn tột cùng và tinh thần trừ gian diệt ác, đồng thời đe doạ sẽ phá nát danh tiếng của La La Land, khiến nhà hàng mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Thậm chí có một số người từ trước đến nay chưa từng nghe tên nhà hàng, cũng chưa ghé qua ăn uống bao giờ, thế nhưng bây giờ lại nhân danh chính nghĩa nhảy vào múa phím lên án nhà hàng, quyết tâm đòi lại công đạo cho người đã khuất.
Ban đầu, Vu Duệ còn ôm một bụng ấm ức trực Weibo đọc từng bình luận. Nhưng sau đó, cô dứt khoát không đụng đến điện thoại, bỏ ngoài tai những thứ tiêu cực đó, lại khuyên cấp dưới học theo cô.
Đám nhân viên chưa trải sự đời bị tình hình làm cho đứng ngồi không yên, chỉ có Vu Duệ là bình tĩnh tới mức giống như sự việc này chẳng liên quan đến mình.
Mãi đến đầu giờ chiều, Vu Duệ mới quay lại nhà hàng tiếp tục vùi đầu vào xử lí vụ việc. Không biết là vì mệt mỏi quá độ hay là do ức chế tâm lí, hai bên thái dương của cô liên tục co giật.
Tình trạng bận tối tăm mặt mũi cộng thêm căng thẳng đầu óc rất dễ khiến con người ta phân tâm, quên đi một số việc, chẳng hạn như không thông báo một câu đã biến mất.
Khoảng 5 giờ chiều, Vu Duệ cảm thấy quá mệt mỏi, thậm chí còn có chút hoa mắt chóng mặt, đành phải tạm gác công việc sang một bên. Cô vừa cầm điện thoại lên đã bị doạ sợ bởi gần trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của những người tự xưng là phóng viên báo A báo B, của gia đình lẫn bạn bè, nhưng mà nhiều nhất lại là của Phó Uyên.
“Không muốn hẹn hò với anh thì thôi, sao lại mất tăm mất tích như thế?”
“Người phụ nữ nói đến là đến nói đi là đi này, không phải em xấu hổ quá chạy mất rồi đấy chứ?”
“Thấy tin nhắn thì lập tức trả lời anh, không, phải gọi lại cho anh.”
“Mẹ nó, con cá chạch trơn tuồn tuột này, không hẹn hò thì thôi, trả lời anh một câu không được à?”
Cô cẩn thận đọc từng cái một, ánh mắt dần nhu hòa, tâm tình cũng tốt lên một chút, không thể phủ nhận cô bị đống tin nhắn khủng bố này làm cho cảm động. Ngón tay khẽ chạm vào bàn phím, cô muốn nhắn lại cho anh vài câu trấn an, nhưng lại chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ “Phó Uyên.” Vu Duệ rất nhanh đã bắt máy, lại nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng xe cộ rầm rập.
Dùng đầu gối cũng tưởng tượng ra được sắc mặt tối tăm u ám đầy oán khí của vị Diêm Vương sống kia, suy đi tính lại, cô quyết định tự mình thành khẩn khai báo trước. Thế nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói êm ái lạ thường của Phó Uyên truyền tới bên tai: “Anh về Thượng Hải rồi.”
Sau đó, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh lại kiên định nói tiếp: “Ngồi yên ở nhà hàng đợi anh.”
Lời này không hề có một chút nào gọi là hỏi ý kiến, mà là trực tiếp ra lệnh. Không đợi cô trả lời, anh ngắt máy luôn.
Nghe âm thanh “tút tút” vọng lại, Vu Duệ không khỏi lắc đầu cảm thán. Bá đạo và ngang ngược như thế, đúng là phong cách đặc trưng của mấy tên trực nam ung thư!
Nhưng giờ phút này, Vu Duệ lại không hề cảm thấy chán ghét.
…
Buổi sáng ngủ dậy, Phó Uyên mở mắt thấy Vu Duệ đã sớm rời giường, cũng không biết đi từ lúc nào mà không quấy nhiễu đến anh. Anh thật nghi ngờ người phụ nữ này sở hữu sức mạnh phi thường, cho dù đêm qua túng dục quá độ thì sáng hôm sau vẫn có thể im hơi lặng tiếng mà chuồn đi trước. Nếu là những người phụ nữ khác, bị giày vò cả một đêm như thế, sớm đã ngủ đến lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu.
Thế nhưng đến tận lúc đoàn du lịch lên xe, tạm biệt Vô Tích để đến Hàng Châu, anh mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không. Chỉ một lát sau, hướng dẫn viên đi lên, đếm số người rồi bảo tài xế khởi hành.
Xe bắt đầu chạy, hướng dẫn viên ngồi ở ghế trên đầu hắng giọng thông báo: “Cô Vu có việc bận đột xuất, sáng sớm nay đã thu dọn hành lí đi trước rồi.”
Phó Uyên nhìn chằm chằm vị trí trống không bên phải đến mất hồn, lon nước trong tay bị bóp nát tới biến dạng, chính anh cũng chẳng phát hiện ra.
Vu Duệ, em được lắm, không rên một tiếng đã chơi trò mất tích!
Gần một ngày trời không liên lạc được với Vu Duệ, khi thấy cô nghe máy, anh mới cảm thấy tâm trạng lo lắng treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng có thể rớt xuống.
…
Nhà hàng cơ sở Phố Đông đóng cửa nguyên ngày, Vu Duệ đã cho đám cấp dưới giải tán từ sớm, bên trong chỉ còn lại một mình cô. Chờ khoảng 15 phút thì thấy tin nhắn của Phó Uyên, anh bảo đoạn đường gần đây kẹt xe nên sẽ đến muộn một chút.
Ngồi lì trong văn phòng mãi cũng chán, Vu Duệ quyết định đóng cửa nhà hàng, đứng đợi bên ngoài cho thông thoáng.
Cửa vừa mở ra, trước mắt bỗng dưng có một bóng người xẹt qua, sau đó một người đàn ông xa lạ với gương mặt dữ tợn xông vào.
“Anh là ai?”
Người đàn ông đứng sừng sững chặn lối đi, hắn không nói gì, ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, sau đó từng bước từng bước tiến lại gần cô.
Vu Duệ chợt có dự cảm bất an, muốn bỏ chạy nhưng lại bị một người đàn ông từ sau lưng đánh úp tới.
“Các anh là ai? Mau thả tôi ra!” Vu Duệ hoảng sợ vùng vẫy, nhưng sức lực của hai gã đàn ông kia rất lớn, cô là phụ nữ sao có thể bì được.
Cổ của cô bị một trong hai người bóp chặt, hắn gầm gừ quát: “Câm miệng!” rồi dùng tay bịt kín miệng Vu Duệ khiến cô muốn hét cũng không được.
Vu Duệ mở to hai mắt nhìn chòng chọc hai người trước mắt.
“Bà chủ Vu, tìm được cô rồi. Giới thiệu với cô một chút, chúng tôi là người nhà của Tiểu Hồng, cô gái bị nhà hàng các người hại chết.”
Vu Duệ thầm than không ổn, cả người giãy giụa muốn chạy thoát, lại bị gã kia lôi xềnh xệch thẳng một đường vào trong phòng bếp không chút thương xót. Nửa người bị kéo lê dưới đất, giày cao gót tì mài vào làn da mỏng manh dưới gót chân đến rớm máu.
Gã còn lại không vào theo mà đứng bên ngoài canh cửa.
Vu Duệ cắn răng chịu đau, không ngừng đá lung tung vào không trung, hi vọng đá đổ bàn ghế tạo ra tiếng động mạnh gây chú ý cho người qua đường.
Gã đàn ông thấy Vu Duệ phản kháng, cánh tay lại tăng thêm lực, giọng điệu vô cùng hạ lưu: “Bà chủ Vu, cô đừng lộn xộn, cô nhúc nhích tới lui làm tôi chào cờ rồi đây này. Đừng chọc tôi không vui, nếu không lát nữa tôi đây chơi chết cô.”
Vu Duệ dùng sức đẩy hắn ra, nhấc chân lên muốn đá vào hạ bộ của hắn nhưng chung quy sức lực giữa nam và nữ quá cách biệt, cô lại bị hắn khống chế dễ dàng.
“Đừng hại tôi, các người muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa!”
“Suỵt!“ Gã đàn ông đè Vu Duệ xuống đất, tiện tay cầm lấy một cái giẻ lau nhét vào miệng cô, đồng thời lấy băng dính quấn chặt hai tay cô ra sau lưng. “Vốn dĩ chỉ muốn đến bắt cô nôn ra ít tiền, ai mà biết cô lớn lên xinh đẹp thế này, tôi nhịn không được muốn vui vẻ với cô trước đã. Chỉ cần cô biết điều nằm im hưởng thụ rồi ngoan ngoãn đưa tiền, tôi sẽ tha cho cô một mạng, nếu không thì tôi bắt cô bồi táng cùng Tiểu Hồng nhà tôi.”
Tiếp đó, hắn trở mình đè hai chân của cô xuống, khiến cho cô hoàn toàn không thể kháng cự.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!