“Phiền!” Một giọng nói thâm trầm vang lên sau lưng hai người, khiến cả hai giật mình quay phắt lại.
Vu Duệ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô sửng sốt vài giây, sau đó dùng khoé mắt liếc Phó Uyên một cái, không nói lời nào.
Người đàn ông họ Lâm nghe vậy liền nhỏ giọng hỏi: “Cô Vu, tôi nghe nói cô và anh Phó là hàng xóm, chắc hai người thân nhau lắm nhỉ?” Không biết người này làm nghề gì mà chỉ dựa vào một ánh mắt của cô thôi đã trực tiếp nhìn ra manh mối.
Thân với tên trực nam ung thư (*) tính tình gia trưởng ưa khống chế, mồm miệng độc đoán cay nghiệt kia sao?
(*) trực nam ung thư: từ gốc là “trực nam nham” – biệt danh dùng để chế giễu những người đàn ông lợi dụng những tiêu chuẩn cổ hủ của xã hội để áp đặt phụ nữ, yêu cầu phụ nữ sống theo khuôn khổ hình tượng mà xã hội kì vọng thay vì được tự do thể hiện bản chất thực sự. Quan điểm chung của những trực nam ung thư là quá đề cao quan điểm của bản thân dẫn đến tính cách tự cao tự đại luôn cho mình là đúng, coi thường giá trị của phụ nữ, cụ thể là lời nói và hành động của phụ nữ. Trực nam ung thư gần giống với gia trưởng, họ xử lí mọi chuyện quá cứng nhắc, làm việc gì cũng suy xét kĩ lưỡng, lúc nào cũng cảm thấy bất mãn và khó chịu với người khác, đồng thời luôn thích áp đặt và điều khiển người khác.
“Chúng tôi không thân.” Ừm, chỉ ngủ với nhau vài lần thôi.
Người kia nghe Vu Duệ trả lời như thế, gánh nặng trong lòng như được buông xuống.
Phó Uyên bỗng nở một nụ cười sâu xa khiến người ta nhìn không rõ ý tứ, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Tuỳ em.” Biểu tình kia rõ ràng không vui, vậy mà lại cố tình sử dụng ngữ khí bình thản.
Anh nhìn thoáng qua phòng của người đàn ông họ Lâm, sau đó thong thả mở cửa vào phòng mình.
Vu Duệ thấy thế thì bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của Phó Uyên. Phó Uyên vừa mới rời đi, hành lang lại quay về với bầu không khí thân thiện cởi mở.
Người ta đã có ý tốt muốn đổi phòng cho cô, nếu từ chối thì thật là có lỗi với bản thân. Vu Duệ cũng không khách sáo, cô nói câu cảm ơn rồi cầm thẻ phòng đổi với Lâm Quang Đạo. Vậy là cô ở phòng đối diện với Phó Uyên, vị trí này thật không khác gì ở nhà.
Khách sạn mà đoàn du lịch nghỉ lại là khách sạn 5 sao, nội thất sang trọng lại còn rất mới, vượt qua cả sự mong đợi của Vu Duệ.
…
Điểm đến đầu tiên của buổi sáng ngày hôm nay là Thái Hồ.
Mọi người sau khi cất hành lí lên phòng và nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì tiếp tục ngồi xe đến địa điểm, tới nơi từng nhóm từng nhóm lên tàu đánh cá của người dân địa phương. Nghe nói đây là phương tiện lí tưởng nhất để tham quan toàn bộ phong cảnh Thái Hồ. Tàu không lớn lắm, chỉ đủ chỗ cho 5 đến 6 người.
Người dân Thái Hồ đã đón không biết bao nhiêu lượt du khách nên ăn nói mạch lạc gãy gọn chẳng khác gì hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư. Có lẽ vì thế mà anh chàng hướng dẫn viên của đoàn không đi cùng, cũng có thể là do đã dẫn khách quá nhiều đến phát chán rồi.
Vu Duệ mặc xong áo phao cứu hộ liền tuỳ ý chọn một chỗ gần mũi tàu. Cô ngồi chống tay vào mạn tàu chiêm ngưỡng vẻ đẹp non xanh nước biếc hữu tình của Thái Hồ, cũng như thả mình vào bầu không khí trầm mặc thanh bình nơi đây.
Phía xa xa là những ngọn núi nhấp nhô cùng với mặt hồ xanh biếc phẳng lặng.
Thái Hồ được ví với chốn bồng lai tiên cảnh, từng làm tốn biết bao giấy mực của các nhà văn, nhà thơ, các nghệ sĩ trong và ngoài nước. Đây là một trong những điểm tham quan nổi tiếng của tỉnh Giang Tô, thu hút hàng triệu lượt du khách mỗi năm.
Người lái tàu vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Thành phố Vô Tích của chúng tôi cách thành phố Thượng Hải của các vị gần 130 km, được người đời ưu ái đặt biệt danh là “tiểu Thượng Hải”, nhưng Vô Tích không quá ồn ào, náo nhiệt như Thượng Hải mà trầm lắng và cổ kính hơn.”
“Thái Hồ là một trong bốn hồ nước ngọt có diện tích bề mặt lớn nhất nước ta, nổi tiếng với nhiều loài cá và các tảng đá vôi hoành tráng. Đá vôi Thái Hồ được các nghệ nhân sử dụng để làm vật trang trí cho những khu vườn truyền thống ở Vô Tích. Còn khu vực xung quanh Thái Hồ là nơi sản xuất ngũ cốc, cũng rất nổi tiếng. Vì vậy mà Vô Tích của chúng tôi còn được mệnh danh là vùng đất của cá và gạo.”
Người lái tàu đột nhiên chỉ về phía xa. “Kia là đảo Đầu Rùa, một hòn đảo nhỏ trải dài từ đất liền vào giữa hồ, có hình dạng giống như đầu của một con rùa nhô ra khỏi mặt nước.”
Vu Duệ đang mải ngắm cảnh, vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ, hoá ra là Phó Hân.
Cô bé nheo mắt cười với cô. “Chị, chỗ chị ngồi phong cảnh đẹp ghê. Chị đổi chỗ cho em đi, em muốn chụp ảnh.”
Người trên các con tàu xung quanh cũng bắt đầu hò nhau chụp ảnh lưu niệm.
Vu Duệ quay đầu lại, thấy phong cảnh sau lưng mình đúng là rất đẹp, bèn nhường chỗ cho Phó Hân.
Phó Hân đưa điện thoại cho anh trai nhà mình. “Lão Phó, chụp giúp tôi.”
Phó Uyên cầm điện thoại chụp liên tiếp vài pose ảnh, cô bé xem xong lập tức gào lên: “Anh chụp cái quái gì thế hả?”
Trong mắt Phó Hân lúc này ngập tràn sự ghét bỏ, xem ảnh xong cô bé lập tức thủ tiêu toàn bộ.
Mấy bức ảnh Phó Uyên chụp hoàn toàn chứng minh được cái gọi là trai thẳng chụp ảnh. Chưa nói đến chuyện anh không dùng app có filter mà lại dùng camera thường, đến cả bố cục còn không có, thậm chí không lấy nét, không chỉnh sáng. Rõ ràng chỉ là chụp bừa lấy lệ mà thôi.
Phó Hân chê kĩ năng chụp ảnh “thượng thừa” của anh, thế nhưng Phó Uyên lại hiểu sai ý, anh nhíu mày giải thích: “Chụp em chứ ai?”
Phó Hân chợt thấm thía câu nói của Vu Duệ mà cô bé từng vài lần nghe được: “Không thể giao tiếp với Phó Uyên bằng ngôn ngữ của loài người.”
Cô bé hừ mũi tỏ vẻ khinh bỉ rồi nhét thẳng điện thoại vào tay Vu Duệ. “Đúng là không nhờ vả gì được người đàn ông của chị! Chắc là chị biết chụp ảnh chứ nhỉ? Chị chụp cho em đi.”
Chưa đợi đối phương đồng ý, Phó Hân đã uốn éo tạo dáng, còn hỏi ý kiến: “Chị thấy thế này được chưa?”
Vu Duệ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhắc nhở: “Sao mặt mũi hôm nay nhợt nhạt thế? Không trang điểm à?”
“Phó Uyên ngủ quên, đến thời gian ăn sáng còn chẳng có nữa là. Đi vội quá, đến nơi mới phát hiện để quên túi mỹ phẩm trang điểm ở nhà.” Phó Hân tức giận thở phì phì tố cáo anh trai nhà mình.
Nghĩ ngợi mấy giây, Vu Duệ lấy trong túi xách ra một thỏi son vỏ màu vàng kim kết hợp với hoa văn in chìm tinh tế, hơi nhoài người về phía trước giữ cằm Phó Hân, sau đó tô một lớp son mỏng mịn vừa đủ lên môi cô bé.
Phó Hân cảm nhận được hương thơm ngọt ngào của hoa bưởi và quýt chín mọng phảng phất trên môi, nhịn không được liếm nhẹ một cái.
Vu Duệ cười nói: “Làm con gái là lúc nào cũng phải xinh đẹp.”
Cô tiện tay đưa thỏi son cho Phó Hân rồi giúp cô bé chụp vài pose ảnh. Phó Hân xem xong rất vừa ý, còn dài giọng trách anh trai: “Anh nhìn mà học tập đi.”
Vu Duệ đưa điện thoại cho Phó Hân, cô bé nhận lấy, đồng thời trả son lại cho cô.
“Tiểu Hân hợp màu son này lắm! Cho em đấy, cầm luôn đi.”
Tàu đi một vòng Thái Hồ thì quay lại, vừa lúc đó tàu cập bến, Vu Duệ ngồi gần mũi tàu, nhanh chân đi thẳng lên bờ, rảo bước về phía xe du lịch.
Sau lưng cô bỗng có tiếng bước chân nặng nề, đi theo phía sau cô là Phó Uyên. Vu Duệ chợt dừng bước, anh theo quán tính suýt chút nữa đụng phải lưng cô, may mà dừng kịp lúc.
Phó Uyên lùi một bước về đằng sau nhưng không có ý định rời đi, Vu Duệ thấy thế cười nói: “Anh bám đuôi tôi làm gì?”
“Cầm lấy son của em đi. Anh thay mặt Tiểu Hân cảm ơn em, nhưng con bé còn nhỏ, không thể nhận mấy món quà kiểu này được.”
“Gucci, màu số 25, Goldie Red.” Vu Duệ tiến sát lại phía anh, giọng nói như một cơn gió lướt qua. “Màu hồng cam nhẹ nhàng nữ tính, không chỉ hợp với phụ nữ trưởng thành mà còn hợp với các thiếu nữ trẻ trung đáng yêu.”
Sợ Phó Uyên nghe không hiểu, Vu Duệ dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Đó là thỏi son tôi đưa cho Tiểu Hân. Con bé lớn rồi, thích làm điệu một chút cũng không có gì sai. Anh đừng quá khắt khe với nó.”
Vu Duệ giải thích vô cùng nghiêm túc, Phó Uyên bị mấy câu này của cô làm sửng sốt hồi lâu, sau khi lấy lại được phản ứng mới bất giác cong khóe môi. Anh càng ngày càng cảm thấy dáng vẻ “lên lớp” này của cô thật đáng yêu.
Phó Uyên hơi cúi người xuống ngang tầm mắt cô, cười hỏi: “Thỏi này bao nhiêu tiền?”
Thỏi son đó cô mua cách đây cũng chưa lâu, nhưng khi mua lại mua chung với một số mỹ phẩm khác nữa. Thế nên Vu Duệ không nhớ nó bao nhiêu tiền, thậm chí cô còn không chú ý đến giá tiền lắm, tô thử thấy đẹp thì bỏ vào giỏ hàng thôi.
“Chắc tầm ba bốn trăm.” Cô phải suy nghĩ cả phút đồng hồ mới có thể đưa ra một con số đại khái.
Hai người không hề nhận ra rằng bọn họ càng nói càng giống một cuộc đối thoại tư vấn sản phẩm giữa nữ nhân viên bán hàng ở store và đại thổ hào đi shopping.
Phó Uyên lấy điện thoại ra ấn ấn vài cái, chưa đầy 5 giây sau, điện thoại Vu Duệ đã rung lên. Không cần xem cũng biết là Phó Uyên nhắn, Vu Duệ cúi đầu kiểm tra tin nhắn.
Anh chuyển cho cô 500 tệ.
Vu Duệ không vội bấm nhận tiền, đôi mắt nhìn anh mang theo sự thắc mắc: “Tiền gì đây?”
“Mua thỏi son của em.”
“Tôi cho con bé chứ không bán.” Vu Duệ nhíu mày, không vui nói.
“Ai nói là anh mua cho nó? Anh mua về trưng bày, được chứ?”
“Ờ, thế thì anh ra store Gucci mà mua, nếu store hết hàng thì mua ở cửa hàng online chính hãng của Gucci trên Taobao cũng được.”
Tâm tình Phó Uyên hiếm khi tốt như ngày hôm nay, anh đứng đút hai tay vào túi quần thể thao, nhàn nhã đưa ra một cái lí do rất chính đáng: “Anh mua của em không phải tiện hơn à, em nhận tiền đi.”
Vu Duệ vẫn giữ nguyên ý kiến: “Tôi đã nói là tôi không bán.”
Cô thoát ứng dụng WeChat rồi tắt màn hình điện thoại, sau đó cất vào túi xách. “Phó đại gia, anh nhiều tiền nhàn rỗi quá không có chỗ tiêu à? Vậy anh có thể mang tiền đi đầu tư tài chính.”
Khóe miệng Phó Uyên lại cong lên, ngay cả đuôi mắt cũng chứa ý cười. “Anh thích đầu tư trên người em, không được sao?”
Vu Duệ nghe vậy bỗng đứng ghé sát vào Phó Uyên, ngang ngược kéo cổ áo của anh xuống. “Mẹ anh chưa dạy anh đừng có tuỳ tiện ôm tiền đi cho phụ nữ à? Không đòi lại được đâu!”
Hai người mặt đối mặt, Phó Uyên nhìn thẳng vào mắt cô, giây tiếp theo đột nhiên cúi đầu, lúc đó Vu Duệ còn tưởng anh muốn hôn mình.
Thế nhưng anh chỉ dùng một tay giữ chặt eo cô ấn vào người mình. “Mẹ anh mất rồi. Còn em, em có được mẹ dạy phụ nữ nên tìm người đàn ông nhiều tiền không?”
Chẳng biết từ bao giờ, sau lưng Vu Duệ đã áp sát một gốc cây cổ thụ khuất người, lại bị cánh tay của anh giữ lấy eo.
“Giống như anh.” Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói chứa đầy dục vọng vang lên bên tai cô.
“Anh nhìn tôi có giống kiểu phụ nữ sống dựa dẫm vào ví tiền của đàn ông không?” Vu Duệ không giãy ra, cứ để mặc cho Phó Uyên chiếm ưu thế. “Xung quanh đây có rất nhiều người, còn có cháu trai tôi và em gái anh, trong khi tay của anh lại đang đặt nhầm chỗ đấy.”
“Anh cứ nghĩ em thích như vậy, thậm chí còn muốn anh dịch chuyển xuống giữa hai chân cơ.” Phó Uyên càng ôm chặt hơn, giọng nói cũng thấp hơn. “Mấy ngày không gặp, nhớ anh không?”
Bỗng nhiên có tiếng hai ba bước chân truyền đến, chắc là của người trong đoàn. Lúc này Phó Uyên mới buông Vu Duệ ra.
Vu Duệ cong môi cười, bình thản hỏi ngược lại: “Mối quan hệ của chúng ta đã phát triển đến mức độ nhớ nhung lẫn nhau sao?”
Sau đó dứt khoát để lại cho anh bóng lưng không chút lưu luyến.
Trong ấn tượng của Phó Uyên, người phụ nữ này luôn tuỳ hứng như thế, nói đến là đến, nói đi là đi. Điều này khiến cho người sở hữu dục vọng khống chế mạnh mẽ nhưng lại không chịu hạ mình giữ chân người khác như anh thường xuyên cảm thấy tức ngực khó thở.
…
Điểm đến tiếp theo là phim trường Vô Tích, nơi ra đời của những bộ phim truyền hình nổi tiếng: Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Đường Minh Hoàng, Địch Nhân Kiệt,… Nhóm học sinh dường như rất thích thú với hoạt động này, sau khi từ xưởng chế tác phim ùa ra là đua nhau sử dụng dịch vụ cho thuê y phục cổ trang để chụp ảnh kỉ niệm.
Mọi người tham quan xong phim trường thì vừa đến giờ cơm trưa, cả đoàn quyết định dùng bữa ở một nhà hàng nổi tiếng theo gợi ý của hướng dẫn viên.
Ẩm thực Vô Tích khá thanh đạm và thiên về vị ngọt, các món ăn ít nhiều đều được nêm đường. Mấy món chính ngày hôm nay có bánh bao nhồi thịt băm, vừa là món mặn vừa là món tráng miệng, sườn heo nướng tẩm đường, và không thể thiếu đặc sản của Vô Tích là “Thái Hồ tam bạch” làm từ tôm, cá trắng đầu nhỏ và cá bạc.
Nhóm phụ huynh ngồi chung một bàn, bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau.
Lâm Quang Đạo ngồi bên cạnh Vu Duệ, vừa đưa bát đũa cho cô vừa hỏi: “Cô Vu, nghe nói cô mở chuỗi nhà hàng, mấy năm nay làm ăn rất khá. Công việc chắc là bận rộn lắm nhỉ?”
“Cũng khá bận, nhưng tôi quen rồi.” Vu Duệ giơ tay nhận lấy đôi đũa anh ta đưa cho.
“Vừa phải quản lí đám nhân viên, vừa phải chăm sóc cháu trai, làm sao cô có thời gian hẹn hò?” Anh ta lại hỏi tiếp.
“Tôi chưa có bạn trai.” Vu Duệ nhúng đũa vào cốc nước nóng rửa qua theo thói quen mỗi khi đi ăn hàng.
Mấy lần đi họp phụ huynh, cô từng nghe loáng thoáng rằng vợ Lâm Quang Đạo mất sớm vì bệnh hiểm nghèo, một mình anh ta nuôi nấng đứa con trai duy nhất với người vợ quá cố, từng ấy năm qua vẫn chưa chịu đi thêm bước nữa.
Ôi, lại là cái cảnh gà trống nuôi con!
Lâm Quang Đạo cứ thế hỏi han cô thêm mấy câu về sở thích và công việc hàng ngày, trong đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên vài tia hài lòng. Cái loại như có như không bắt chuyện làm quen này, Vu Duệ sao lại không nhìn ra anh ta có ý với mình.
Ngược lại, người đàn ông nào đó ngồi đối diện Vu Duệ từ khi ngồi xuống vẫn luôn đeo mặt nạ vô cảm, chỉ những lúc liếc nhìn cô, trong mắt mới lộ ra mấy phần u oán như bị người ta thiếu nợ.
Lần đầu tiên Vu Duệ chạm phải ánh mắt của anh, cô còn cho rằng mình nghĩ nhiều rồi. Mãi đến lần thứ ba, cô mới tin vào suy đoán trong đầu mình.
Cô biết Phó Uyên đang bất mãn vì chuyện gì, nhưng chuyện bản thân vô tình được người ta yêu thích chính cô cũng không quyết định được, vậy nên chỉ có thể cố gắng hết sức tránh né ánh mắt của anh.
Vu Duệ dù sao cũng xuất thân từ ngành dịch vụ, Lâm Quang Đạo hỏi gì cô cũng đều khách sáo đáp lại. Đau đầu ở chỗ, cứ dứt lời là cô lại phải hấp thụ một ít oán khí toả ra từ người đàn ông nào đó.
Mãi cho đến lúc vài người trong đoàn chủ động bắt chuyện lôi lôi kéo kéo tạo dựng mối quan hệ với anh, khuôn mặt Phó Uyên mới chịu giãn ra.
Vu Duệ suýt nữa thì quên mất người này là Phó Uyên. Người có tiền có quyền ư, đi đến đâu mà chẳng được niềm nở đón tiếp, thậm chí nịnh bợ lấy lòng.
“Cô nếm thử đi, đây là đặc sản của Vô Tích đấy.” Lâm Quang Đạo gắp thức ăn vào cái đĩa trước mặt Vu Duệ.
Như thể có linh cảm, Vu Duệ đột nhiên quay đầu sang, lập tức rơi vào thế bốn mắt nhìn nhau với Phó Uyên. Sau đó, khóe miệng anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm, làm cho người ta đoán không ra cảm xúc bên trong.
“Cảm ơn anh Lâm, tôi tự mình làm là được rồi.” Đối diện còn có người nào đó chốc chốc lại nhìn chằm chằm sang đây như canh trộm, áp lực tinh thần đè nặng lên vai, thành ra cô bỏ cái gì vào miệng cũng thấy vô vị.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!