Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Vu Duệ, Phó Uyên đột nhiên ôm chầm lấy cô.
“Anh làm gì thế? Buông tôi ra!”
“Đừng nhúc nhích.” Phó Uyên kích động siết chặt lấy cô, ngửi được hương thơm quen thuộc trên người cô, bụng dưới lại nhộn nhạo khó tả. “Để anh ôm một lúc.”
Vu Duệ cảm nhận được vật cương cứng bên dưới hai chân rắn chắc thon dài của anh chọc vào đùi cô, cũng không dám lộn xộn.
Chắc chắn giờ này anh chẳng dễ chịu gì.
“Có cần tôi giúp không? Tôi có thể dùng tay… hoặc cách khác.”
Đôi con ngươi long lanh ngập nước nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng lấm tấm mồ hôi, cần cổ và trước ngực đầy rẫy những dấu hôn do anh lưu lại.
Ánh mắt Phó Uyên dừng lại thật lâu trên đôi môi mềm mại của Vu Duệ. Nếu là ngày thường thì còn đỡ, nhưng hôm nay dục vọng mãnh liệt sau gần một tuần ăn chay chiếm giữ lấy toàn bộ cơ thể anh, anh sợ mình sẽ vượt quá giới hạn, làm cô bị thương.
“Thôi, cả ngày nay anh chưa tắm rửa.” Phó Uyên cố ý trêu đùa. “Bây giờ anh nhét nó vào miệng em, em không ngại bẩn sao?”
Vu Duệ mặt đỏ rần rần, xấu hổ vô cùng, ậm à ậm ừ nửa ngày cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ mím môi chầm chậm lắc đầu.
Sự ngoan ngoãn lạ thường này thoả mãn chủ nghĩa đại nam tử của Phó Uyên, anh vui vẻ ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn lướt lên môi cô.
“Thực sự không cần sao?” Vu Duệ lí nhí hỏi.
“Không cần, hôm nay anh chịu thiệt một chút, hôm khác tìm em đòi lại gấp đôi.”
Hai người chỉnh trang rồi ra khỏi xe, nhàn nhã tản bộ lên nhà. Suốt đường đi Vu Duệ cứ luôn miệng lải nhải về chuyện công việc, Phó Uyên chỉ gật đầu hoặc đáp lại ngắn gọn. Bầu không khí hòa thuận không có mùi thuốc súng như thế này thật giống như của một đôi tình nhân lâu năm, Vu Duệ thấy trong lòng dâng lên cảm giác yên bình khó tả.
Vừa về đến nhà, điện thoại chợt vang lên, thấy trên màn hình hiển thị số của quầy lễ tân, Vu Duệ bèn nghe máy: “Xin chào, có chuyện gì thế?”
“Cô Vu, cô có khách, hiện giờ đang ngồi dưới đại sảnh đợi cô.” Nhân viên lễ tân lễ phép trả lời.
“Là ai vậy?”
“Tôi không biết, người đó chỉ nói là bạn học cũ.”
Vu Duệ bán tín bán nghi đi thang máy xuống, sofa dưới đại sảnh đúng là có một vị khách không mời mà tới. Cô nhìn thấy bóng lưng người kia, nhịn không được nhíu mày.
Không nhanh không chậm đi về phía anh ta, Vu Duệ ngồi xuống sofa đối diện, bày ra sắc mặt hết sức lạnh lùng. “Sao anh lại đến đây? Tôi tưởng chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi mà?”
Tần Phi ngồi ở khu vực chờ của khách xem điện thoại, trên người vẫn mặc nguyên một thân Tây trang cao cấp. Thấy Vu Duệ đến, anh ta mới tắt màn hình điện thoại rồi cất vào túi quần.
“Tốt nghiệp 6 năm rồi, mọi người muốn họp lớp một lần.” Tần Phi vừa cười một cách ôn hoà vừa mở cặp công văn lấy một tấm thiệp mời đưa cho Vu Duệ.
“Sao lại họp lớp? Mới đầu năm vừa họp một lần rồi mà?” Vu Duệ hơi ngạc nhiên, năm nay hình như mọi người tổ chức gặp mặt hơi nhiều. “Còn nữa, chút chuyện nhỏ nhặt thế này cũng cần anh ngự giá thân chinh tới thông báo cho tôi sao?”
Tần Phi mỉm cười giải thích thắc mắc của cô: “Lần này anh tổ chức, anh mới về nước, muốn gặp mặt các bạn học ôn lại chuyện cũ.”
Vu Duệ cầm thiệp mời lên xem thời gian và địa điểm, nhàn nhạt đáp: “Để xem đã.”
Mời thì cô nhận, nhưng đi hay không thì lại là do cô quyết định. Cô biết Tần Phi hiện tại vẫn đang tìm đủ mọi cách để tái hợp với cô, nếu cô không sớm dập tắt ảo tưởng này trong lòng anh ta, về sau sẽ càng ngày càng phiền phức.
“Mọi người nói buổi họp lớp đợt trước em bận không đi, lần này bọn họ rất muốn gặp em, xem em bây giờ so với ngày xưa thay đổi như thế nào.” Tần Phi bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn cô.
Vu Duệ tỏ vẻ thờ ơ. “Vậy à?”
Thực ra năm đó Tần Phi không học chung lớp với cô, sau khi tốt nghiệp đi du học thì bặt vô âm tín, 5 6 năm trời cũng không thèm liên lạc với bất kì bạn học cũ nào, bây giờ về nước lại bày đặt tổ chức họp lớp rình rang, đúng là làm màu không phải lối!
Thêm cả chuyện riêng còn chưa giải quyết xong giữa cô và anh ta, bữa Hồng Môn Yến này không nhằm vào cô thì còn nhằm vào ai?
Tần Phi thấy sắc mặt hờ hững của Vu Duệ, nhất thời không biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ nhắc khéo: “Em động lòng một chút được không, bọn họ rất hi vọng em có mặt đấy.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Tần Phi biết mình chưa thuyết phục thành công, nhưng không thể nói dài nói dai chọc cho cô mất hứng được, anh ta đành miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện. “Anh phải đi trước rồi. Hẹn gặp lại, tất nhiên là nếu gặp trong buổi họp lớp sắp tới thì anh và mọi người đều sẽ rất vui.”
Anh ta đi rồi, Vu Duệ mới ném thiệp mời lên bàn, đúng lúc đó điện thoại lại đổ chuông, cô bắt máy: “Alo?”
“Tiểu Vu Tử, họp lớp mày có đi không? Nếu mày không chịu đi, tao sẽ đích thân đến trói mày đi đấy.” Khẩu khí hùng hổ doạ người này, còn ai khác ngoài Bạch Yên.
Vu Duệ không khỏi bật cười, cố tình nói giỡn: “Cứ tự nhiên, em mỏi mắt mong chờ chị Bạch nè.”
“Cái con nhỏ chết tiệt kia, mày còn dám tự nhận mình là chị em tốt của tao?” Bạch Yên ở đầu dây điện thoại bên kia bắt đầu lải nhải.
Vu Duệ day day thái dương, chịu không nổi giọng nói oanh tạc khủng bố này. “Sao tự nhiên mày lại có hứng thú quay đầu ngắm cảnh xưa thế? Chưa kể nhân vật chính ngày hôm đó là Tần Phi, người mày ghét nhất trên đời cũng là Tần Phi, lúc trước còn đòi đánh đòi giết anh ta cơ mà.”
“Tất nhiên là tao rất ghét hắn ta, nhưng buổi họp lớp sắp tới hắn ta vung tay cực kì hào phóng, tổ chức tiệc ở nhà hàng 5 sao luôn. Tao đi, nhất định phải đi, đi để mà còn ăn thủng ví của hắn ta chứ.”
Vu Duệ lắc đầu cười khổ. “Biết rõ lần họp lớp này là Hồng Môn Yến nhắm vào tao, mày chỉ vì mấy miếng ăn mà nỡ đẩy chị em tốt xuống hố lửa hả? Hay là dạo này lão Tống có bồ nhí nên bỏ đói mày rồi?”
“Phủi phui cái mồm mày!” Bạch Yên xì một tiếng dài. “Hôm đó tao sẽ đưa lão Tống đi cùng, vậy nên mày cũng phải đưa Phó đại gia của mày tới đấy.”
Vu Duệ chậm rì rì đáp: “Tao không có hứng thú ăn cơm chó của vợ chồng mày.”
“Được rồi, mày không muốn ăn cơm chó thì tao sẽ tem tém lại, hoặc là mày phát cơm chó cho tao ăn cũng được.” Bạch Yên cười gian.
“Được rồi, cứ biết thế, cúp đây.” Vu Duệ không muốn dây dưa lằng nhằng với người bạn thân lắm lời này nữa. Sau khi tắt điện thoại, cô thong thả đi thang máy lên nhà, bỗng thấy Phó Uyên đứng chờ trước cửa nhà mình, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Vu Duệ mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, chủ động khai báo: “Bạn học cũ đến đưa thiệp mời họp lớp.”
“Tần Phi?”
Cô kinh ngạc kêu “Hả?” một tiếng, sau đó khó hiểu thấp giọng hỏi: “Sao anh biết?”
Cô còn chưa nói người đó là ai mà nhỉ?
Vu Duệ thản nhiên thừa nhận như không khiến gương mặt Phó Uyên ngay tức khắc trở nên cực kì khó coi, có thể thấy cảm xúc của anh đang có khuynh hướng bùng nổ.
Thế nhưng đợi nửa ngày trời vẫn không thấy Phó Uyên cử động, cô liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Tên đàn ông này đôi lúc thật ấu trĩ, điệu bộ y hệt mấy đứa trẻ con thời kì phản nghịch, khiến đối phương không biết đường nào mà lần.
Trong lòng buồn cười nhưng không dám cười ra miệng, cô bèn trêu chọc nói: “Anh làm sao thế, định hoá thành hòn vọng thê ở chỗ này hả?”
“Em vẫn còn qua lại với anh ta.” Đến tận bây giờ Phó Uyên mới chịu mở miệng, anh dùng câu trần thuật thay vì câu nghi vấn.
Vu Duệ chớp mắt một cái rồi bình tĩnh gật đầu. “Đúng vậy, thì sao?”
“Hừ, hai người nói với nhau những gì?”
Nhìn bộ dạng ăn giấm chua của Phó Uyên, cô càng muốn đùa giỡn một phen. “Đó là bí mật.”
“Vu Duệ!” Phó Uyên ôm một bụng bốc hoả, đến cả đầu óc cũng sắp bị thiêu nóng đến nơi rồi.
Hai hàm răng nghiến trèo trẹo, anh tức tối đến độ bật thốt cả họ lẫn tên đối phương, gằn giọng nói từng chữ một: “Em phải rõ ràng.”
“Rõ ràng cái gì?”
“Em muốn dây dưa với anh ta, một chân đạp hai thuyền?”
Vu Duệ hiểu được ý tứ của Phó Uyên, cô nhíu mày nói: “Tôi không rảnh chơi đùa cùng anh ta. Anh còn nhớ mình từng nói những người làm ăn buôn bán rất cần quan tâm đến lĩnh vực tín dụng không? Vừa hay Tần Phi lại là người chuyên quản lí hoạt động tín dụng của những tiểu thương nho nhỏ như tôi, tôi dù không thích anh ta thì cũng phải nể mặt mấy phần. Biết đâu sau này thời thế thay đổi, việc làm ăn trở nên khó khăn, người xét duyệt hồ sơ vay thế chấp cho tôi lại chính là anh ta đó.”
“Em muốn tiền, có thể đến tìm anh.” Phó Uyên nói chắc như đinh đóng cột.
Vu Duệ hơi nghiêng đầu, cười cười nhìn anh. “Dựa vào cái gì?”
Phó Uyên nhìn chăm chú Vu Duệ, thật lâu sau mới trịnh trọng nói: “Dựa vào việc em là người phụ nữ của anh.”
Vu Duệ ngây người nhìn Phó Uyên, hô hấp gần như bị đông cứng, trong lòng bỗng có cảm giác hơi mất khống chế, cười lạnh hỏi: “Ngủ với anh mấy lần là có thể thoải mái vay tiền của anh?”
“Vậy chẳng lẽ em muốn ngủ với Tần Phi? Anh không thoả mãn được em sao?”
Đây là cái logic quái quỷ gì thế?
Lời chất vấn trần trụi của Phó Uyên lập tức chọc giận Vu Duệ, cô cầm tấm thiệp trong tay nện vào đầu anh. “Cái tên thần kinh này, não bị nhúng nước à?”
Phó Uyên hung hăng túm lấy cổ tay trắng nõn của cô, kéo mạnh một cái đến trước mặt anh.
“Em có dám khẳng định em không biết anh ta muốn gì ở em?”
“Đàn ông các người muốn qua lại với phụ nữ chúng tôi, còn có thể vì cái gì? Nhưng thế thì đã làm sao? Tôi độc thân, anh ta cũng vậy, cớ gì chúng tôi không được đến bên nhau?” Vu Duệ vốn không muốn cãi vã, nhưng hiện tại lại có người cố tình gây sự trước, nếu cô không đáp trả, thực sự quá có lỗi với lương tâm.
“Vu Duệ! Ai thật lòng đối tốt với em, mắt em để sau gáy hay sao mà không nhìn ra?”
“Tôi…”
Lời này còn chưa kịp nói xong đã bị Phó Hân trực tiếp cắt ngang, cô bé loẹt quẹt đôi dép lê từ trong nhà ngó đầu ra hành lang gào to: “Lão Phó, đói bụng!”
Phó Uyên theo phản xạ quay sang nhìn nhìn em gái mấy giây, sau đó quay đầu lại hỏi Vu Duệ: “Em vừa định nói gì?”
Bên tai vang vọng tiếng cái bụng trống rỗng kêu ùng ục của Phó Hân, Vu Duệ khẽ co giật khoé môi, cuối cùng xua tay nói: “Anh về nấu cơm cho tiểu quỷ kia đi.”
Đợi Vu Duệ vào nhà, Phó Uyên mới đóng cửa lại.
Phó Hân đang ngồi trên sofa, hai chân vắt lên bàn trà, rất có khí chất tiểu lưu manh. Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô lập tức bỏ chân xuống, ngồi thẳng dậy, bắt đầu ra vẻ bà cụ non. “Đừng lúc nào cũng nóng nảy như phụ nữ đến thời kì mãn kinh như vậy. Anh là đàn ông trưởng thành, thậm chí sắp bước sang độ tuổi trung niên tới nơi rồi, sao tự dưng lại đổi tính đổi nết, hơi tí là nổi cơn ghen lồng lộn lên thế? Ngày xưa anh hẹn hò với bà chị điệu chảy nước thường xuyên liếc mắt đưa tình với trai lạ kia mà có biết ghen là gì đâu? Tôi nói anh nghe, thời buổi này muốn lấy được vợ thì bụng dạ phải rộng rãi hào phóng một chút.”
Nghe Phó Hân nhận xét như vậy, tim Phó Uyên chợt nhói lên một cái, dường như nó muốn nhắc nhở anh về một miền kí ức xa xôi nào đó mà anh đã cố quên lãng. Ngày còn yêu Dương Minh Châu, anh quả thực không biết ghen tuông là gì. Sau đó cô ta ngoại tình rồi thẳng chân đá anh, đối tượng là một người đàn ông gần bằng tuổi ông nội cô ta.
Anh bồi hồi nhớ lại chuyện cũ hoang đường năm xưa, bật dậy đứng lên đi vào phòng bếp, miệng nở nụ cười tự giễu.
“Sao anh không trả lời, tôi nói sai ở đâu à?” Phó Hân lẵng nhẵng bám theo như cái đuôi nhỏ.
Phó Uyên đột ngột quay đầu lại. “Em thích Vu Duệ lắm à?”
“Nấu ăn ngon là được.” Phó Hân cứng miệng không chịu thừa nhận, chỉ trả lời một câu không đâu vào đâu.
“Em thấy bọn anh có đẹp đôi không?” Phó Uyên hỏi bâng quơ.
Phó Hân hất cằm về phía cửa sổ sát đất, ý bảo anh tự soi gương. “Anh đứng cạnh người ta trông giống như trâu già gặm cỏ non ấy, nhưng nhìn kĩ thì cũng tàm tạm.”
Phó Uyên buồn cười hỏi: “Chỉ tàm tạm thôi hả? Anh chưa già, vả lại anh hơn chị Vu của em có 7 tuổi thôi, gì mà trâu già gặm cỏ non?”
Phó Hân liếc xéo anh trai một cái, tay xoa xoa cái bụng xẹp lép kháng nghị: “Tôi nói tôi đói là thật, không phải giả bộ diễn kịch để ngăn cản hai người to tiếng đâu nhé.”