Mọi người đứng quây thành vòng tròn xung quanh Vu Duệ, cùng nhau vỗ tay hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật. Chẳng biết là vì xúc động hay lo lắng mà nước mắt của Vu Duệ không kìm được cứ thế lăn dài trên gò má, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Cô đã rất lâu không khóc, lại còn khóc trước mặt nhiều người như vậy, liền len lén dùng mu bàn tay lau khóe mắt.
Nếu như không có mấy đứa nhân viên này đứng ra tổ chức, chắc hẳn sinh nhật năm nay của cô lại trôi qua một cách mờ nhạt.
Lâm Nhiên cẩn thận đặt bánh xuống bàn, tiến lên một bước ôm vai bà chủ, nói cô mau ước nguyện rồi thổi nến đi thôi. Vu Duệ chắp hai tay, bắt đầu nhắm mắt cầu nguyện, miệng mỉm cười có chút e thẹn. Ước xong, cô thổi phù một cái thật mạnh, nến vừa được thổi tắt, cả căn phòng sáng bừng trở lại.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Vu Duệ thiết diện vô tư khoát tay nói: “Cả nhà quay lại làm việc đi.”
Đám nhân viên vốn đang mong chờ một kết cục khác, rút cục đồng loạt rũ vai kêu rên một trận rồi mới nối đuôi nhau định ra khỏi văn phòng.
“Từ từ đã! Chiều nay nghỉ sớm, đi quẩy, tôi bao!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức vỗ tay reo hò. “Bà chủ vạn tuế!”
…
Đám nhân viên vừa kéo nhau ra ngoài thì chuông điện thoại bỗng reo vang, người gọi tới là Phó Uyên. Cô vừa nhấc máy đã nghe được giọng nói trầm thấp của anh: “Đi làm chưa?”
Khóe miệng Vu Duệ bất giác cong lên thành nụ cười như có như không, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi vừa đến nhà hàng được một lúc.”
“Chiều nay tan làm sớm nhé, anh tới đón em đi ăn cơm, có một số chuyện muốn nói với em.”
Vu Duệ không khỏi mông lung suy nghĩ, anh có chuyện gì muốn nói mà lại ra vẻ thần bí như vậy?
“Được không?” Phó Uyên kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Tối nay không được rồi, tôi có hẹn đi ăn liên hoan với nhân viên trong nhà hàng. Có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau một hồi im lặng, Phó Uyên dặn dò cô ăn cơm đúng giờ, buổi tối chơi xong nhớ về nhà sớm.
“Biết rồi, anh cũng vậy. Không được hút thuốc đâu đấy!”
Phó Uyên nghe thấy lời nhắc nhở của cô mang theo ý cười dịu dàng, cả người anh vừa mới ỉu xìu xìu lập tức tràn đầy sức sống trở lại.
Chờ cô cúp máy, quản lí Lâm Nhiên mang theo vẻ mặt thần bí nhìn cô, trên khoé môi là nụ cười đầy ý vị thâm trường. “Chị Duệ, chị có bạn trai rồi phải không?”
Cô nàng phát hiện bà chủ vừa nghe điện thoại vừa che miệng cười trộm, hành vi này rất giống thiếu nữ lần đầu rơi vào bể tình, bèn tò mò gặng hỏi.
“Lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi đấy.” Vu Duệ lóng ngóng sắp xếp giấy tờ sổ sách trên mặt bàn, lập tức chối bay chối biến.
“Thật không? Vậy sao chị lại có những cử chỉ giống như người đang yêu thế, lúc nói chuyện điện thoại cứ mân mê môi, rồi còn len lén cười một mình?”
Thật à? Sao cô lại không tự ý thức được nhỉ?
Sờ thử khóe môi vẫn đang hơi cong lên, cô mới giật mình phát hiện bản thân đúng là đang cười ngây ngây ngô ngô như một cô nàng thiếu nữ hoài xuân.
Đây chính là bộ dạng của phụ nữ khi yêu sao?
“Bà chủ, chị đừng cố chối nữa, hai ngày nay da dẻ chị trở nên mịn màng lạ thường, khuôn mặt trắng hồng, mắt hạnh hàm xuân, khoé miệng chân mày tràn đầy vẻ phong tình, chắc chắn là được đàn ông tưới đẫm.”
Vu Duệ bị cô nàng lớn tiếng doạ cho suýt nhảy dựng lên. “Em nhỏ cái mồm thôi, doạ chết chị rồi.”
Cô nhớ lại hai ngày nay bị con sói đói kia đè suýt gãy xương, hung hăng rót đầy tinh dịch tồn kho của anh ta, gò má liền đỏ lựng lên, ánh mắt lảng tránh không dám đối diện với cô nàng Lâm Nhiên. “Đâu có đâu! Em nhìn nhầm rồi.”
“Hứ, chị cứ đợi bị vả mặt đi!”
Tất nhiên Vu Duệ vẫn luôn cật lực phủ nhận chuyện này, Phó Uyên không phải bạn trai của cô, bạn tình cũng không đúng, cùng lắm thì chỉ được gọi là bạn giường mà thôi.
Có lẽ bọn họ chung đụng trên giường rất sung sướng, nhưng xuống giường lại biến thành hai cá thể hoàn toàn độc lập. Vu Duệ không dám tin tưởng, cũng không đủ can đảm phân tích sâu xa mối quan hệ này.
Tính cách của cô hình như càng ngày càng nghiêng về hướng nội rồi. Trước kia đi xem mắt cũng luôn muốn bỏ dở giữa chừng, chỉ vì sợ mẹ già lải nhải bên tai nên cô mới gắng gượng nhẫn nhịn tới phút cuối. Nếu Phó Uyên không mở miệng đề nghị hẹn hò, cô sẽ không đời nào đả động đến, tránh cho bản thân đã mất mặt lại càng thêm mất mặt.
Rõ ràng bọn họ chỉ đơn thuần là bạn giường. Bởi vì Phó Uyên thậm chí còn không biết hôm nay là sinh nhật cô cơ mà. Đừng nói đến quà cáp, ngay cả một tin nhắn “Chúc mừng sinh nhật” cũng chẳng thấy đâu.
Nghĩ là làm, Vu Duệ mở WeChat của Phó Uyên, gõ một dòng chữ nhắc nhở anh:【Anh có biết hôm nay là ngày gì không?】
Chữ gõ xong, dũng khí cũng hết sạch. Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì mà lại không biết xấu hổ gửi cho anh tin nhắn như thể bạn gái đang làm nũng bạn trai như thế…
Một giây cuối cùng trước khi ấn nút gửi, cô đã kịp lấy lại bình tĩnh, không nhanh không chậm xoá từng chữ một.
Chưa đến một phút sau liền có điện thoại của Bạch Yên, Vi Nam, bố mẹ Vu, thậm chí cả Phó Hân cũng gọi chúc mừng sinh nhật. Vu Duệ nghe từng cuộc một, những cuộc gọi này đều không kéo dài quá lâu, nhưng sau khi cúp máy, tâm trạng của cô thực sự đã tốt hơn nhiều.
Chỉ có điều, khi nhìn vào khung chat trống rỗng của ai đó, cô lại nhịn không được buồn bực hít sâu một hơi, cố gắng để cho cơn hờn giận vô cớ tự động lắng xuống.
Có một số người và một số chuyện, vẫn nên nhắm mắt làm ngơ thì hơn.
…
“Ông chủ Phó, mời cậu phê duyệt mấy văn kiện này, phía đối tác đang cần gấp.” Lăng Hiên đặt lên mặt bàn một chồng văn kiện dày cộp, sau đó bình tĩnh kéo ghế, còn đưa một tay ra làm động tác mời ngồi, ý bảo Phó Uyên mau quay lại làm việc.
Bởi vì phần lớn thời gian ngày hôm qua đều hao phí trên giường, lại thêm việc Vu Duệ cầm nhầm điện thoại, làm cho rất nhiều người không tìm được anh mà trễ nải chính sự. Phó Uyên tự biết mình đuối lí, cho nên không nói hai lời liền ngồi xuống, vùi đầu vào đọc văn kiện.
“Là do cậu tự nhiên biến mất cả nửa ngày trời, chứ không phải tôi cố ý làm cậu bận rộn đâu.” Lăng Hiên nhân cơ hội này mở miệng than phiền.
“Vậy thì đừng làm.”
“Cậu gần đây bận rộn cái quái gì vậy? Theo đuổi bạn gái, yêu đương? Mặc kệ là chuyện gì, tôi cũng phải nhắc nhở cậu một câu, phiền cậu chú ý tác phong làm việc, đừng đưa phụ nữ đến địa điểm bàn công chuyện để diễn tuồng, được không hả? Cậu có biết hôm qua tôi và Tô Niên chỉ tiếp điện thoại oán giận của người bên công ty vận tải thôi cũng đủ gãy tay không, Giám đốc Phó?”
“Không biết.” Phó Uyên cũng không ngẩng đầu lên, mặt mũi tỉnh bơ ném ra một câu. “Là các cậu tự mình muốn thương lượng với bọn họ, không phải tôi, cho nên đừng đổ trách nhiệm lên đầu tôi. Bình sinh tôi ghét nhất loại người thấy đối tác ăn nên làm ra liền tự tiện tăng phí dịch vụ. Chúng ta đã lựa chọn công ty bọn họ giữa hàng trăm công ty vận tải ngoài kia, rõ ràng là muốn hợp tác lâu dài. Nếu bọn họ đã không biết điều, Phó Uyên tôi cũng chẳng cần ngọt nhạt lấy lòng.”
Ôm theo một đống tâm tình uể oải, Phó Uyên nhanh chóng phê duyệt toàn bộ văn kiện trên bàn, sau đó quăng trả lại cho Lăng Hiên.
“Được chưa hả?”
“Cậu không thể đưa cho tôi một cách tử tế hơn sao?” Lăng Hiên nghiêng người đón tập văn kiện quan trọng mà ông chủ của Hằng Uyên vừa tuỳ tiện quăng như quăng một món đồ chơi vô giá trị, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với vị lãnh đạo tính khí thất thường kia.
Hằng Uyên không có Phó Uyên như rắn mất đầu, anh chính là cái đầu không thể thiếu đó, thế nên người trong công ty đôi khi vẫn phải nhường nhịn “tên bạo quân” hỉ nộ vô thường này.
“Hay là tôi quỳ xuống dâng văn kiện bằng cả hai tay cho cậu nhé?” Phó Uyên liếc mắt nhìn Lăng Hiên, miệng nhả ra lời hay ý đẹp.
Anh ta khinh bỉ lườm Phó Uyên một cái, sau đó xoay người rời đi, vừa tới trước cửa thì đột nhiên bị gọi lại.
“Cậu cố gắng sắp xếp công việc, chừa ra chút thời gian cuối tháng 11 để tôi đi du lịch với Tiểu Hân một chuyến.”
Lăng Hiên bôi bôi xoá xoá lịch trình làm việc, lúc sau mếu máo hỏi Phó Uyên cụ thể muốn nghỉ mấy ngày, ngay lập tức nhận được đáp án nghe xong chỉ muốn hôn mê: khoảng 1 tuần đổ lên là được.
Anh ta vừa nghe anh nói vậy, nước mắt đầm đìa nói: “Cậu đang muốn làm khó tôi đấy à? Cho dù tôi có dồn lượng công việc trong nửa năm sau của cậu lại thì cũng chỉ dành ra được nhiều nhất là 5 ngày! Nhiều hơn nữa tôi đây không sắp xếp nổi đâu, nếu cậu dám mở miệng chê trách tôi hành sự kém cỏi thì cậu tự đi mà làm.”
Phó Uyên nhăn tít chân mày, thiếu chút nữa là nổi giận đùng đùng. “Tôi đường đường là giám đốc một công ty lớn mà muốn đi chơi mấy ngày cũng không có thời gian, thế tôi bỏ ra cả đống tiền thuê nhiều nhân viên như vậy để làm bù nhìn hả? Tôi cho cậu toàn quyền quyết định, tự mình suy nghĩ biện pháp đi!”
Nói xong còn mất kiên nhẫn phất phất tay đuổi người như đang xua đuổi ruồi muỗi.
Nửa tiếng sau đó, toàn bộ nhân viên trên dưới Hằng Uyên đều ngán ngẩm khi nhận được thông báo mới: cuối tháng 11 giám đốc có chuyến công tác dài ngày, tất cả phải tăng ca trong vòng một tuần.
Trách sao được những nhà tư bản độc tài, so với người khác, Phó Uyên lại càng biết cách hút máu hơn.
…
Thời tiết se lạnh giữa tháng 11 rất phù hợp để tụ tập ăn một nồi lẩu sôi sùng sục, khách hàng kéo đến cực kì đông. Nói thật, đóng cửa quán sớm phút nào, ruột gan Vu Duệ đau như cắt phút đó.
Nhưng biết sao được, hôm nay là sinh nhật của cô mà.
Cách giờ tan làm tận 2 tiếng, đám cấp dưới của cô đã bắt đầu rục rà rục rịch, đến lúc tới được nhà hàng tổ chức tiệc, bọn họ còn huyên náo hơn.
Vu Duệ e hèm một tiếng, tiêu sái đứng dậy rót đầy ly rượu.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, trước hết tôi kính mọi người một ly!” Nói xong liền ngửa cổ uống một hơi cạn đáy.
Mọi người rối rít đứng dậy cụng ly, sảng khoái uống cạn.
Lâm Nhiên giơ ly rượu trong tay lên. “Chị Duệ, hôm nay chị là thọ tinh (*), phải uống thêm mấy ly nha!”
(*) thọ tinh: tên của một vị thần tiên, ngôi sao chủ quản về tuổi thọ của con người, thường dùng để gọi chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.
“Đúng vậy!” Một cô bé nhân viên khác đồng tình nói. “Bà chủ, tối nay chị không được từ chối đâu đấy!”
Mọi người thấy thế cũng nhao nhao hùa vào theo: “Đúng đúng đúng, bà chủ nhất định phải uống thêm mấy ly!”
“Chơi chơi chơi, tôi để các cô cậu rót rượu, đêm nay nhất định không say không đứng lên. Tới đây!”
Vu Duệ vừa ăn vừa uống hết ly này đến ly khác, kết quả lại như người không có chuyện gì xảy ra, mặt cũng không đỏ dù chỉ một chút.
…
Căn hộ đối diện vẫn chưa sáng đèn, Phó Uyên ngồi chờ ngoài phòng khách, nhìn đồng hồ lần này đã lần thứ 10.
Gần 12 giờ đêm rồi, sao Vu Duệ vẫn chưa chịu về?
Đi ăn liên hoan chắc chắn tránh không nổi việc uống rượu, lẽ nào cô uống quá nhiều đến nỗi xảy ra chuyện không hay rồi?
Phó Uyên sốt ruột cầm điện thoại gọi cho Vu Duệ, nhưng không ai nhấc máy. Anh kiên nhẫn gọi lại một lần nữa.
Những tiếng “tút” dài vang lên gần 1 phút, rút cục cũng có người bắt máy: “Alo?”
“Liên hoan vẫn chưa kết thúc à?” Anh hỏi.
“Chưa…” Vu Duệ đáp, giọng nói rõ ràng có phần mơ màng, mấy giây sau lại hỏi. “Mấy giờ rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!