Thật kì lạ, từ sau hôm Vu Duệ gặp Tần Phi, một thời gian dài không thấy Phó Uyên về nhà, tính ra đã gần 10 ngày. Cô tặc lưỡi nghĩ thầm, Phó Uyên là kẻ lắm tiền, muốn tậu thêm mấy cái nhà bên ngoài mà chẳng được.
Có mấy hôm anh về bên này, bọn họ ngẫu nhiên cũng đụng mặt vài lần, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý đến cô, có thể nói là trực tiếp xem cô thành không khí.
Ban đầu Vu Duệ còn cuống quýt hết cả lên, sau dần cũng quen. Nếu anh thích lúc gần lúc xa, thích vô duyên vô cớ lạnh nhạt với cô như thế, cô sẽ bình bình thản thản mà tiếp chiêu.
Chỉ có điều, đôi lúc Vu Duệ vẫn hay ngẫm lại những lời lúc trước của Giám đốc Chu bên công ty quảng cáo, ông ta nói rằng Phó Hân là cái vảy ngược trong lòng Phó Uyên.
Nghĩ vậy, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bởi vì suốt khoảng thời gian “dạt nhà” này, Phó Uyên không thèm hộ tống con bé đi học mà đăng kí xe đưa đón của trường cho nó, thậm chí còn thuê một người giúp việc kiêm đầu bếp theo giờ.
Phó Uyên vốn nhạy bén trong công việc kinh doanh, quản lí cấp dưới cũng rất tốt, vì thế quy mô công ty càng ngày càng lớn. Còn đối với đứa em gái này, tuy rằng anh vẫn thật lòng thật dạ quan tâm, thế nhưng cách chăm sóc và giáo dục lại tệ hại đến mức Vu Duệ không ngửi nổi.
Đúng là trên đời này chẳng có ai hoàn hảo, sinh ra là con người, cho dù có tài giỏi đến mấy thì vẫn có nhược điểm, Phó Uyên cũng không phải ngoại lệ.
Ngày ngày nhìn Phó Hân lủi thủi đến trường rồi về nhà như một cái bóng, buổi tối lại ăn cơm một mình, Vu Duệ cảm thấy thực sự đau lòng cùng phẫn nộ. Đã mấy lần cô định gọi điện mắng cho Phó Uyên một trận, nhưng rồi lại nhận ra mình chẳng có tư cách gì để trách móc anh.
Điều này khiến cô rất đau đầu, bởi vì chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại cứ rỗi hơi đặt mình vào hoàn cảnh của Phó Uyên mà suy nghĩ nhiều cho hai anh em nhà họ Phó như thế.
Chiều tối thứ 6, Vu Duệ vốn định về nhà ăn cơm với bố mẹ, không ngờ lại bị vỡ kế hoạch.
Vừa mới rửa tay xong, bất chợt cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh lại ẩm ướt, cô hoài nghi cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy một vũng nước lớn tràn ra từ khe tủ bếp dưới bồn rửa bát, tốc độ lan đi rất nhanh, thiếu điều biến sàn nhà thành đại dương mênh mông.
“Quái lạ, sao nước lại tràn ra thế này?” Nhìn vũng nước không rõ lai lịch, Vu Duệ lẩm bẩm một mình, cẩn thận lui về phía sau vài bước xem xét một vòng xung quanh. Nước này chẳng biết chảy từ đâu ra, đừng nói là đường ống nước có vấn đề đấy nhé?
“Tại sao đang yên đang lành lại bị rỉ nước? Hỏng hóc ở chỗ nào? Hay là đường ống nước bị vỡ?” Một đống câu hỏi chạy vòng vòng trong đầu Vu Duệ.
Cô đứng chống nạnh nhíu mày, cắn môi do dự mấy giây, cuối cùng quyết định tự mình kiểm tra.
Vu Duệ ngồi xổm xuống mở hai cánh cửa tủ bên dưới bồn rửa bát ra, vừa ló đầu vào đã thấy dấu vết loang lổ của dòng nước, hình như đúng là do đường ống có vấn đề.
Cô đứng dậy thử bật xả vòi nước, bởi vì nước đang chảy nhỏ nên vẫn chưa phát hiện ra điểm bất thường, cũng chưa thể xác định được nguyên nhân bồn rửa bát tràn nước. Vu Duệ đành phải xả nước lớn hơn một chút, không ngờ “phụt” một tiếng, dòng nước bên dưới bắn ra tung toé như vòi phun.
“Á!” Vu Duệ theo phản xạ hét to một tiếng nhảy bật về phía sau, nếu cô không kịp thời tránh đi, chắc cả người đã ướt như chuột lột rồi.
“Có chuyện gì thế hả dì?” Vi Nam nghe tiếng ồn bên ngoài liền mở cửa phòng chạy ra xem, thấy cảnh tượng trước mắt thì nghệt mặt ra.
Vì hành động vừa rồi mà nước tràn ra càng lúc càng nhiều, phòng bếp nhà Vu Duệ sắp chìm trong một biển nước rồi. Điều này khiến cô phiền não vô cùng, cô đang sống trong chung cư cao cấp đấy, thế mà mới chuyển vào hơn một năm đã gặp sự cố?
Vu Duệ kêu Vi Nam giúp cô dùng xô hứng nước, còn mình thì mở điện thoại lên tìm kiếm thông tin, hai dì cháu nghiên cứu một hồi cũng phát hiện ra chỗ bị rò rỉ. Cô mò mẫm tìm van nước khoá lại, ngây ngây ngốc ngốc nhìn chằm chằm đường ống nước bị hỏng nửa ngày, cuối cùng cô đành bó tay.
Cô sống độc thân đã lâu, bất kể việc lớn nhỏ trong nhà đều cân được hết, chỉ riêng chuyện sửa chữa lắp ráp là mù tịt, giỏi lắm cũng chỉ biết thay bóng đèn. Còn đứa cháu trai 16 tuổi đứng bên cạnh cô từ nhỏ đã vùi đầu vào học, lí thuyết thì 100 còn thực hành bằng 0, tất nhiên là chẳng trông cậy vào thằng bé được.
Trước mắt, bọn họ không còn cách nào khác ngoài tìm người đến sửa.
Vu Duệ nhanh chóng cầm cây lau nhà dọn sạch sàn phòng bếp, sau đó mới sang nhà đối diện hỏi xin sự giúp đỡ, vừa bấm chuông vừa thấp tha thấp thỏm chờ đợi.
Mặc dù không rõ Phó Uyên có kiến thức về điện nước hay không, nhưng dù sao thì so với phụ nữ, một người đàn ông từng trải như anh chắc là vẫn am hiểu hơn, cô nghĩ có lẽ anh sẽ biết cách sửa thôi.
Chỉ có điều, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa nhà số 4603 vọng ra, Vu Duệ bỗng chốc khựng lại, chợt nhớ đến chuyện gần nửa tháng nay Phó Uyên rất ít khi về bên này, hôm nay chưa chắc đã có ở đây.
Cô chán nản định quay về nhà mình, không ngờ cánh cửa sau lưng bất ngờ bật mở, Vu Duệ vừa mừng vừa lo xoay người lại.
“Anh có rảnh không?” Hai mắt Vu Duệ như đang phát sáng, suýt chút nữa là đã cao giọng vỗ tay hoan hô như thể gặp được vị cứu tinh.
“Có chuyện gì?” Phó Uyên liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt có phần thiếu thân thiện.
Vu Duệ cũng ý thức được tâm trạng của vị đại gia này đang không được tốt lắm, cho nên cô cố gắng nặn ra vẻ mặt đáng thương cùng giọng nói đầy thành ý như đang thỉnh cầu. “Đường ống nước dưới bồn rửa bát nhà tôi bị rò rỉ, dì cháu tôi không biết sửa. Anh có thể qua bên này kiểm tra giúp tôi một chút được không?”
Phó Uyên nhìn thoáng qua cánh cửa nhà cô, lạnh nhạt nói: “Gọi quản lí chung cư đi.”
Vu Duệ ngơ ngác nhìn anh, hai mắt đang toả sáng lập tức ảm đạm. Anh không chịu giúp, cô cũng chẳng thể mặt dày mà ép buộc. “Ừm, xin lỗi đã làm phiền anh.”
Trên hợp đồng của nhà đầu tư có ghi: căn hộ này được bảo hành trọn gói chi phí sửa chữa trong vòng 5 năm, việc hỏng hóc hoàn toàn nằm trong trách nhiệm của ban quản lí toà nhà.
Vu Duệ lướt tìm số điện thoại trong danh bạ, gọi cho quản lí chung cư khiếu nại: “Xin chào, tôi là Vu Duệ, chủ nhà số 4604 toà B. Đường ống nước trong phòng bếp nhà tôi bị rò rỉ, các anh có thể cử người đến kiểm tra giúp tôi không?”
“Nhà 4604 đúng không ạ? Tôi đã ghi lại phiếu yêu cầu giúp chị rồi, chị vui lòng chờ một lát.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
5 phút sau, quản lí toà nhà gọi lại thông báo: “Bên chúng tôi có một thợ điện nước chuyên nghiệp, nhưng anh ta về quê chưa lên, ngày mai mới qua được.”
Vu Duệ vừa nghe đã thấy nhức đầu. “Tôi có thể gọi thợ bên ngoài đến sửa không?”
“Xin lỗi chị, theo như quy định thì những người thợ kiểu này không được phép đi vào khu chung cư, chúng tôi sợ họ không an toàn.”
“Vậy tôi nhờ bạn bè hoặc người nhà thì sao?”
“Nếu là người quen thì được ạ.”
Haizzz, an ninh quá tốt đôi khi lại đâm ra phiền.
Vu Duệ chụp một bức ảnh bồn rửa bát bị hỏng rồi đăng lên vòng bạn bè trên WeChat của mình với nội dung cầu cứu.
Không ngờ màn hình điện thoại lập tức sáng lên, quản lí thực tập Daniel gọi cho cô, cô không hề do dự bắt máy: “Alo?”
“Phòng bếp nhà chị bị rò rỉ nước đúng không?”
“Đúng rồi, nước chảy ra như thác, tôi phải khoá van lại mới ngừng.”
“Em đang chơi bên nhà bạn, cách chị gần 10 phút đi xe, nếu tiện thì để em qua xem cho. Em có sẵn hộp đồ nghề sửa chữa rồi đây.”
“Được được được, thế thì tốt quá. Cảm ơn cậu.”
“Đến nơi em sẽ gọi cho chị.”
Vu Duệ vui vẻ cúp máy.
Chưa đến 10 phút sau, Daniel đã có mặt, Vu Duệ chạy xuống tận nơi đón người. Vào trong phòng bếp, cậu ta đặt hộp dụng cụ xuống sàn nhà, kêu Vu Duệ mở lại van rồi bật xả vòi nước để xác định vị trí bị rò rỉ, tiếp đó dùng khăn quấn quanh bộ phận siphon, đồng thời dùng kìm vặn tháo nó ra.
Hai dì cháu đang đứng một bên quan sát Daniel thao tác thành thạo như một người thợ điện nước chuyên nghiệp, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Vu Duệ nhìn qua mắt mèo thì thấy Phó Hân mặc bộ đồ ở nhà đứng bấm điện thoại bên ngoài, bèn mở cửa ra.
“Tiểu Hân hả?”
“Hôm nay người giúp việc bận nên không đến, anh trai tôi thì vừa về một lúc đã lại đi rồi, chị cho tôi ăn ké một bữa nha.”
Vu Duệ thực sự cạn lời với hai anh em nhà này.
Thấy Phó Hân lò dò đi vào phòng bếp, Daniel đang dở tay cũng ngước đầu lên cười hỏi: “Xin chào, cô bé này là?”
“Em gái của hàng xóm nhà tôi, sang đây ăn chực.” Vu Duệ cười cười giới thiệu.
“Em là bạn thân của chị ấy, thế nên dùng từ ăn chực rất không phù hợp.” Phó Hân nhanh nhảu cãi.
“Hai chúng ta thân lắm sao?”
“Thân chứ sao không? Giữa hai chúng ta có giao tình sâu sắc mà.” Phó Hân gật mạnh đầu.
“Từ khi nào vậy?” Vu Duệ buồn cười hỏi.
“Chị từng tìm mèo cho tôi suốt một ngày trời còn gì?” Phó Hân dẩu môi bật lại.
“Vẫn nhớ cơ à, coi như tiểu quỷ nhà em còn có lương tâm. Nhưng muốn ứng tuyển làm bạn thân của tôi thì không được đâu, tôi có yêu cầu rất cao đó.” Vu Duệ điệu đà lắc lắc ngón trỏ.
“Xì!”
Daniel tháo tháo lắp lắp mất gần 20 phút, cuối cùng cũng xong xuôi.
Vu Duệ đứng khom lưng chống tay vào đầu gối, quan tâm hỏi một câu: “Sửa được chưa?”
“Xong rồi ạ.” Daniel gật đầu, cất đống dụng cụ vào trong hộp đồ nghề.
Vu Duệ vặn vòi kiểm tra, không thấy nước bị tràn ra nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm, cười tươi hỏi: “Sao cậu giỏi thế? Còn biết sửa cả đường ống nước.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, đàn ông ai cũng biết làm cả. Siphon bị hở, em dùng băng keo cố định tạm thời rồi. Ngày mai chị gọi thợ đến kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn, nếu được thì thay cái mới luôn đi. Sau này chị hạn chế đổ nước nóng và thức ăn dầu mỡ vào bồn rửa bát nhé, rất dễ làm siphon biến dạng, lại còn gây tắc nghẽn ở các đường gấp khúc.”
“Thật tốt quá, nếu không có cậu qua sửa giúp tôi, nói thật tôi không biết phải làm sao nữa.”
Để cảm ơn, Vu Duệ mời Daniel ở lại ăn cơm nhưng cậu ta có việc bận nên lịch sự từ chối, ngồi chơi nói chuyện một lát liền xin phép đi trước.
Thấy đã quá giờ cơm, cô tự nhiên lười nấu nướng nên lấy mấy hộp lẩu cay ăn liền trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, bỏ gói mỳ và mấy gói topping vào ngăn nhỏ màu trắng, tiếp theo rưới đều gói cốt lẩu lên trên đồ ăn, thêm nước lọc xâm xấp. Cuối cùng bóc túi tạo nhiệt đặt vào ngăn màu đen to hơn bên ngoài, đổ nước lạnh gần 2/3 túi tạo nhiệt rồi đặt ngăn màu trắng vào, đậy nắp lại đợi lẩu tự sôi.
Trong lúc Vu Duệ loay hoay ở phòng bếp, Phó Hân và Vi Nam ngồi xếp bằng trên sofa ngoài phòng khách trò chuyện.
“Sao cậu lại sang đây? Có bài tập cần hỏi à? Hay muốn tập kịch?” Vi Nam chủ động mở miệng trước.
“Bài vở gì? Cậu xem dì của cậu đào hoa chưa kìa, tôi mà không sang giám sát tình hình là Phó Uyên mất vợ đó.” Phó Hân ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Hoá ra cô bé đứng trên ban công nhìn xuống sân khu chung cư, thấy Vu Duệ lại dẫn đàn ông về nhà nên mới chạy thẳng sang đây thám thính.
“Phó Uyên?” Nghĩ ngợi mấy giây, Vi Nam “À” một tiếng, xem chừng đã hiểu ra vấn đề, sau đó gãi đầu gãi tai thắc mắc. “Nhưng chuyện tình cảm của chú ấy, chú ấy tự xử lí được mà.”
“Anh ta không xử lí được, đầu óc anh ta dạo này có vấn đề.” Phó Hân xì một tiếng đầy khinh bỉ.
…
“Lẩu tự sôi này ngon quá.” Phó Hân vừa xuýt xoa vừa nói. “Chị mua ở đâu thế?”
“Ngon thì ăn nhiều vào, siêu phẩm nội bộ của thương hiệu nhà tôi đấy, không phân phối rộng rãi ra bên ngoài đâu.” Nhắc đến nhà hàng của mình, Vu Duệ dùng giọng điệu rất sảng khoái để khoe khoang.
“Nếu được thì về sau tôi thường xuyên qua nhà chị ăn cơm nhé, thêm bát thêm đũa thôi mà.”
“Chỉ thêm bát thêm đũa thôi hả? Thế em sang đây ăn không khí chắc?” Vu Duệ miệng nói vậy nhưng tay vẫn gắp thêm thịt bò sang bát của cô bé. “Tôi hỏi thật, tôi nợ em à?”
“Ôi dào, đằng nào sau này chị cũng gả cho anh trai tôi, tính toán tí cơm canh này với em chồng tương lai chẳng phải hẹp hòi lắm sao?” Phó Hân khoát khoát tay.