Thượng Hải rất rộng lớn, muốn tìm một người còn khó hơn lên trời, nhưng Tần Phi chỉ cần búng tay “tách” một cái với cấp dưới, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không lâu sau đã có trong tay contact của Vu Duệ.
Tan tiệc, Tần Phi dù uống rượu nhưng vẫn tự mình lái xe đến Lục Gia Chuỷ. Khi đến được hoa viên Thế Mậu, trời cũng đã gần khuya.
Anh ta xuống xe, một thân tây trang phẳng phiu đứng giữa màn đêm đen tĩnh lặng, lấy điện thoại trong túi quần gọi đến một dãy số quen thuộc.
Đã mấy năm trôi qua mà Vu Duệ vẫn không đổi số điện thoại, nhưng gọi mãi mà cô không nghe máy, anh ta đành phải đi thang máy lên tầng.
Khoảng thời gian mới về nước này, anh ta luôn nhớ tới cô, rất nhớ cô.
Trong buổi dạ tiệc tối nay, những thiên kim danh viện, những nữ minh tinh ai ai cũng trang điểm ăn mặc đẹp đẽ. Vu Duệ đứng giữa đám đông thực ra không hề nổi bật, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng giày cao gót của cô là trực giác đã mách bảo anh ta quay đầu.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi cùng người đàn ông kia, anh ta suýt chút nữa đã vươn tay túm cô về. Tuy nhiên, cuối cùng anh ta lại ép mình thu hồi ánh mắt, đè nén tâm trạng nóng nảy xuống, cứ thế để cô biến mất khỏi tầm mắt.
Cứ như vậy đi, cứ coi nhau như những người quen biết cũ đã lâu không gặp đi.
Sau đó, anh ta liên tục tiếp rượu trong trạng thái vô thức. Cũng tốt, cồn đôi khi có thể làm con người ta chết lặng.
Nhưng anh ta đã sai rồi, trong buổi tối ngày hôm nay, cồn lại khơi dậy những cảm xúc mà ngày thường bị lí trí che giấu ở nơi sâu thẳm trong trái tim.
Bất chấp sự ngăn cản của trợ lí, anh ta một mình lái xe trong đêm đến đây. Rượu này không cần giải, tờ giấy ghi địa chỉ của Vu Duệ đã khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo.
12 giờ kém 15, anh ta đứng gõ cửa căn hộ số 4604.
Hành động này đã thu hút sự chú ý của người đàn ông nhà đối diện đang mở cửa ra ngoài vứt rác.
Phó Uyên mặc quần áo ngủ thể thao, tay trái cầm túi đựng rác nặng trĩu, tay phải cầm chìa khoá. Nhìn thấy một người đàn ông đứng gõ cửa nhà một người phụ nữ độc thân giữa đêm, trong mắt anh thì chẳng khác gì hành vi quấy rối tình dục, đôi đồng tử đen thẫm vì thế mà ánh lên tia đề phòng.
Phó Uyên đặt túi rác trong tay xuống, nghiêm giọng hỏi: “Anh tìm ai?”
Người đàn ông nọ quay người lại, thấy trước mặt mình là Phó Uyên thì lập tức nhíu chặt mày.
Một lúc sau, Tần Phi mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh Phó, sao anh lại ở đây?”
Phó Uyên ung dung chỉ vào cánh cửa sau lưng. “Đây là nhà tôi.”
Tần Phi không ngờ hàng xóm của Vu Duệ lại là người đàn ông thô lỗ bặm trợn này, tâm trạng liền trở nên khó chịu.
Hai người im lặng đứng trên hành lang sáng đèn nhìn nhau. Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, Phó Uyên cuối cùng cũng có hành động trước, anh đút tay vào túi quần, định lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên an ninh của toà nhà đến hốt cái người đàn ông kia đi.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà đối diện đang đóng chặt bỗng “cạch” một tiếng mở ra.
Cả hai người đều vô thức di chuyển sự chú ý lên người vừa xuất hiện. Cô mặc váy ngủ ra mở cửa, đôi mắt ngái ngủ có chút mông lung nhìn hai người đàn ông đứng đối mặt nhau trên lối đi của hành lang, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Hai người nửa đêm nửa hôm đứng trước cửa nhà tôi làm gì vậy? Kết giao tình cảm à?”
Khi nhìn rõ người đến là Tần Phi, Vu Duệ giật mình tỉnh cả ngủ. Không hiểu sao anh ta lại chui vào được khu chung cư cao cấp có hệ thống an ninh nghiêm ngặt 24/24 này.
Sắc mặt Phó Uyên hơi trầm xuống, anh không biết giữa Vu Duệ và Tần Phi đã từng xảy ra chuyện gì trong quá khứ. Nhưng đối với anh, loại đàn ông khiến cô rơi nước mắt chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì, lập tức nảy sinh tâm lí thù địch.
Trong lồng ngực anh cũng từ từ dấy lên ngọn lửa hừng hực đầy mùi nguy hiểm. Động vật giống đực gặp phải kẻ địch muốn xâm chiếm lãnh thổ sẽ có những phản ứng sinh lí gì, anh thiết nghĩ giờ phút này có lẽ đều xuất hiện trên người mình.
Phó Uyên quay sang nhìn Vu Duệ, nghiêm nghị hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt anh ta còn gõ cửa nhà cô quấy rầy thanh tịnh, có cần tôi giúp cô giải quyết không?”
Vu Duệ nhìn Phó Uyên một thân cơ bắp cường tráng, so về phương diện đánh đấm, Tần Phi chắc chắn không phải là đối thủ, theo bản năng vội vàng lắc đầu mỉm cười khước từ: “Phó đại gia, ngài vẫn nên đi vứt rác đi, sắp bốc mùi lên rồi kìa.”
Tuy rất không muốn Vu Duệ dính dáng đến người đàn ông này, nhưng chính cô lại mở miệng cự tuyệt, Phó Uyên cũng không phải loại người không biết xấu hổ bất chấp xen vào chuyện của người khác.
Sắc mặt anh càng trầm hơn, không hiểu sao rất hi vọng có thể xắn tay áo đánh nhau với Tần Phi một trận. Ánh mắt anh bỗng sắc bén hẳn lên, nhưng anh không bước qua ngăn cản anh ta mà lại quay người đi đến phòng chứa rác, quyết định không nhìn hai người bên này thêm một giây nào nữa, tránh cho bản thân lại nổi lên ý muốn quản Vu Duệ.
Vu Duệ không biết Phó Uyên đang nghĩ gì trong đầu, cũng không có tâm tư để mà suy đoán linh tinh, bởi vì toàn bộ ánh mắt của cô đều đang đặt trên người Tần Phi.
Người này đêm khuya không ngủ mà lại chạy tới đây gõ cửa ầm ĩ, chẳng biết đầu óc bị chập mạch chỗ nào.
Phó Uyên vừa đi khỏi, Vu Duệ đã lộ nguyên hình, thu nụ cười trên môi về, phẫn nộ nói: “Anh mau biến đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”
Cô không thèm phí lời, trực tiếp chui vào nhà đóng cửa.
Thế nhưng Tần Phi dùng cả tay lẫn chân chặn cánh cửa lại, giọng anh ta có chút căng thẳng, lại có chút như đang cầu xin: “Tiểu Vu, chờ một chút.”
Tần Phi vừa dứt lời, động tác sập cửa của Vu Duệ cũng ngưng lại.
Cô không rõ vì sao mấy lần gặp mặt gần đây, Tần Phi đều mang theo vẻ mặt như thiếu nợ, cứ như cô nợ tiền anh ta không bằng. Nếu muốn tính toán thù mới nợ cũ thì anh ta hẳn là người mắc nợ cô mới đúng. Mấy năm gần đây thịnh hành hội chứng tâm lí nạn nhân à?
“Tiểu Vu, chúng ta đừng hằn học như kẻ thù thế này nữa. Anh muốn nói chuyện đàng hoàng một lần, có thể cho anh vào nhà ngồi chốc lát không?” Tần Phi là một người đàn ông phong độ lại tôn trọng phụ nữ, tuy sốt ruột nhưng vẫn lịch sự hỏi ý kiến đối phương.
Vu Duệ nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, giữa bọn họ đâu còn chuyện gì để mà tâm sự, tối nay cô đã nói rõ ràng lắm rồi, không cần thiết phải dông dài thêm nữa.
“Tần Phi, thành ngữ có câu hảo tụ hảo tán, huống hồ chúng ta còn chưa từng bắt đầu. Tôi không có gì để nói với anh cả, anh đừng dây dưa nữa.”
“Anh biết, chẳng qua anh vẫn có vài lời quan trọng muốn nói với em.” Tần Phi vô cùng kiên định, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Vu Duệ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành phải gật đầu. “Được, hôm nay nói hết một lần cho xong đi, sau đó xin anh tránh xa khỏi cuộc sống của tôi. Hiện giờ tôi đang ở cùng cháu trai, không tiện mời anh vào nhà. Anh đợi tôi đi thay quần áo, chúng ta ra quán cafe 24H.”
Hai người một trước một sau bước đi, vừa lúc gặp Phó Uyên đi vứt rác xong quay lại. Cả ba đối mặt nhau, bầu không khí bỗng dưng có chút ngưng trọng.
Phó Uyên giữ khoảng cách với Vu Duệ, lạnh lùng nhìn cô.
Vu Duệ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xử lí Tần Phi cho nhẹ nợ, liếc mắt nhìn Phó Uyên một cái rồi cắm đầu đi thẳng.
Lúc Vu Duệ đi lướt qua người Phó Uyên, anh bỗng nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Cô quay đầu nhìn anh, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc. “Có chuyện gì vậy?”
“Cô định đi đâu?”
Vu Duệ nhỏ giọng nói: “Tôi ra ngoài có chút việc.”
“Việc gì?”
“Có vài chuyện phải giải quyết dứt điểm cho xong.” Vu Duệ khẽ hất cằm về phía người đàn ông đứng cách đó không xa.
Phó Uyên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sắc mặt lại trầm xuống. “Cô thực sự muốn giải quyết vào giờ này?”
Bây giờ đã quá 12 giờ đêm.
“Giờ này thì sao?”
Phó Uyên liếc nhìn Tần Phi vẫn đang kiên nhẫn đứng chờ gần đó, lại nhìn về phía Vu Duệ lúc này đã thay một bộ quần áo tử tế, cuối cùng cũng chịu buông tay cô, lạnh nhạt nói: “Tùy cô.”
…
Lúc còn học đại học, mỗi lần đi ăn uống hay đơn giản chỉ là ngồi đọc sách trong thư viện, Vu Duệ luôn thích ngồi vị trí ở góc phòng và cạnh cửa sổ, bởi vì nó vừa riêng tư vừa sở hữu tầm bao quát rộng, lại có thể thoải mái ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Tần Phi luôn chê cười cô trẻ con, nhưng lần nào cũng đến sớm giữ chỗ cho cô.
Hiện giờ, chỗ ngồi duy nhất này đã bị chiếm mất bởi một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi nắm tay nắm chân rủ rỉ rù rì, lâu lâu lại phá lên cười vui vẻ. Nhìn tuổi tác bọn họ vẫn còn rất trẻ, đoán chừng mới 20 21, vẫn còn là sinh viên, Vu Duệ thấp thoáng thấy được hình bóng năm xưa của mình trên người bọn họ.
Nhưng Vu Duệ bây giờ đã khác xưa rồi, đối với cô thì ngồi chỗ nào cũng như nhau cả, quan trọng là ngồi với ai.
Cô yên lặng nhìn lướt qua bọn họ rồi xoay người tìm bàn khác, thế nhưng Tần Phi bỗng tiến lên phía trước, mỉm cười lịch sự với đôi nam nữ trẻ: “Xin chào, hai người dùng nước xong rồi đúng không? Có thể nhường lại chỗ ngồi này cho tôi chứ?”
Đôi tình nhân nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn người thần kinh, thấp giọng mắng một câu: “Bị bệnh à?” Sau đó bọn họ quay đầu đi, không thèm đoái hoài đến anh ta nữa.
Vu Duệ cũng nhìn anh ta, nói đầy ẩn ý: “Vị trí này, hay là thời gian, thậm chí là cả con người, tất cả sẽ không đứng yên chờ anh, sau khi anh rời đi đều phải tiếp tục vận hành. Anh ăn cơm Tây uống mực Tây bao năm trời mà không ngộ ra được đạo lí đơn giản đó à?”
Tần Phi cười cười nhìn cô, thong thả phản biện: “Có một số chuyện vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Cho dù trải qua theo năm tháng hay bị ngăn cách bởi khoảng cách địa lí, nếu như chúng ta nguyện ý phấn đấu giành lại, nhất định có thể đưa chúng trở về như cũ.”
Vu Duệ im lặng nhìn anh ta, không muốn tiếp tục tranh cãi nữa. Tần Phi từ hồi còn là sinh viên đã chiến thắng hàng chục cuộc thi hùng biện lớn nhỏ, nếu anh ta muốn nói lí luận cùng cô một phen, đảm bảo cô thua ngay từ vòng đầu.
Tần Phi xoay người lại, một lần nữa nhìn thẳng vào hai người trẻ tuổi kia, đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giọng nói tuy vẫn thân thiện nhưng ngữ điệu đã có thêm mấy phần như đang hạ lệnh: “Tôi muốn ngồi chỗ này!”
Nam sinh kia đang hẹn hò với bạn gái tự dưng bị quấy rầy liền nổi giận, rõ ràng bọn họ đã ngồi ấm mông, đột nhiên nhảy ra một người tranh giành chỗ ngồi với mình một cách vô lí như thế.
Đây là cái thể loại người gì đây? Ỷ mạnh hiếp yếu?
“Chúng tôi tới trước, hiện tại vẫn còn chưa nói chuyện xong, vì cớ gì cứ nhất quyết bắt chúng tôi phải nhường chỗ ngồi này cho anh? Tôi nhìn anh cũng giống người ăn học đàng hoàng, vậy mà không biết thế nào là văn hoá xếp hàng à?” Nam sinh kia hùng hùng hổ hổ đứng dậy chất vấn.
Tần Phi thản nhiên nhìn cậu ta, chẳng nói chẳng rằng chậm rãi lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ trong ví, đặt xuống mặt bàn, mặt không đổi sắc mở miệng hỏi: “Tôi muốn bao vị trí này, 800 đủ không?”
Vu Duệ theo bản năng của con buôn liếc một cái, thấy trong ví da của Tần Phi có một xấp giấy đỏ dày cộp và mấy cái thẻ đen mạ vàng lấp la lấp lánh. Quả nhiên là đại thiếu gia xuất thân ngành ngân hàng, từ đầu đến chân thơm phức mùi ngân lượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!