Sáng thứ hai, trước lúc đi làm Phó Uyên đưa cho Vu Duệ một tờ sớ dài dằng dặc, nhờ cô buổi tối tan tầm đi siêu thị mua giúp anh “vài” thứ, nhìn qua danh sách thì thấy toàn là nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày, thậm chí có cả dao cạo râu, tất chân, lăn khử mùi.
Vu Duệ cảm thấy hàng xóm mà nhờ nhau đi mua ba cái đồ riêng tư đó thực sự có chút kì quái, song nghĩ đến việc người đàn ông này tuy miệng tiện nhưng thường hay giúp đỡ cô, ngày hôm qua còn khuân vác đồ nặng lên nhà cho cô, thôi thì cũng nên có qua có lại mới phải phép.
…
“Hôm nay chị Duệ lại về sớm à?” Cô nàng quản lí nhà hàng họ Lâm ngạc nhiên hỏi, khuôn mặt đầy dấu hỏi chấm.
Từ trước đến giờ bà chủ của bọn họ yêu công việc như mạng, dạo này lại thường tan ca sớm.
Vu Duệ gật đầu. “Chị tạt qua siêu thị mua ít đồ giúp hàng xóm.”
Vẻ mặt Lâm Nhiên hơi khó hiểu, sau đó bỗng trở nên quái dị, Vu Duệ đang bận dọn dẹp giấy tờ sổ sách nên không hề phát hiện ra.
“Chị Duệ, chị có bạn trai à?”
“Hả? Cái gì?” Vu Duệ không tập trung, lơ đãng hỏi.
“Chị có bạn trai rồi à?” Lâm Nhiên tò mò lặp lại câu hỏi.
Vu Duệ ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên, không hiểu tại sao đề tài đột ngột thay đổi như thế.
“Không có.” Cô lắc đầu. “Sao tự dưng em lại hỏi vậy?”
“Chị với cái anh họ Phó hôm trước đến đây chơi không phải là đang tìm hiểu nhau sao?” Lâm Nhiên tiếp tục gặng hỏi.
Vu Duệ há hốc miệng, ngạc nhiên đến nỗi suýt thì rớt cả cằm.
Cô và Phó Uyên? Đây là cái kết luận dở hơi từ đâu ra vậy?
“Không phải, chỉ là hàng xóm thôi.” Cô nhíu mày, lập tức phủ nhận. “Chị đã bảo đừng có đoán mò linh tinh rồi mà!”
“Thật không? Em thấy điệu bộ của hai người khả nghi lắm nhé. Hôm trước chị còn lên xe anh ta nữa chứ. Chưa kể đến chuyện hàng xóm đơn thuần mà lại đi siêu thị mua đồ giúp nhau như vậy sao?”
Vu Duệ giả vờ nổi giận. “Không phải chính là không phải! Có muốn bị trừ lương vì tội trốn việc buôn chuyện trong giờ làm không?”
Lâm Nhiên chắp tay khẩn khoản. “Em đi làm ngay, đi làm ngay.”
Sau khi Vu Duệ xách theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị vào nhà, liền ngồi lì ngoài phòng khách đợi Phó Uyên về.
Hành lang đột nhiên vang lên tiếng thang máy, cô dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh màn hình khoá cảm ứng của nhà đối diện kêu “tít” một tiếng.
Vu Duệ lập tức xách theo mấy cái túi in tên và nhãn hiệu của siêu thị, nhanh chân vọt ra cửa.
“Phó…”
Cô còn chưa gọi hết tên anh đã im bặt, bởi vì cô nhìn thấy Phó Uyên hôm nay không về nhà một mình. Đi bên anh là một người phụ nữ lạ mặt, một mỹ nhân có khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo, cùng vóc người hoàn mỹ và mái tóc dài uốn xoăn cầu kì.
Hai chữ “bạn gái” bất thình lình nhảy ra trong đầu Vu Duệ.
“Hôm nay về sớm vậy?” Phó Uyên xoay người lại nhìn Vu Duệ, người phụ nữ bên cạnh anh cũng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Vu Duệ ngẩn ngơ nhìn Phó Uyên, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ kia. “Anh nhờ tôi đi siêu thị mua đồ mà? Không về sớm lại hết mất rau quả tươi.”
“Cảm ơn, vất vả cho cô rồi.”
“Đừng khách sáo.” Vu Duệ lắc đầu. “À, táo ngoài siêu thị tăng giá rồi. Sữa tươi Tiểu Hân hay uống đang có chương trình khuyến mãi mua 3 tặng 1, nên tôi mua thêm 3 lốc.”
Giọng nói của Vu Duệ tự nhiên bị hụt hơi, có chút không giống cô thường ngày. Cô căn bản cũng không biết mình đang nói luyên thuyên cái gì.
“Tôi biết rồi, lát nữa chụp ảnh hoá đơn gửi cho tôi, tôi chuyển tiền trả cô.”
“Uyên, cô ta là ai vậy?” Cô gái bên cạnh anh cong môi mỉm cười, tò mò hỏi.
“Hàng xóm.” Phó Uyên không nhanh không chậm trả lời.
Hàng xóm? Thì ra là đây chính là đáp án của anh.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi, thỉnh thoảng giúp đỡ nhau vài việc vặt ấy mà, cô đừng hiểu nhầm.” Vu Duệ nhếch miệng cười nhạt. “Anh Phó, tôi không biết anh dẫn bạn bè về nhà, quấy rầy đến hai người rồi. Thật ngại quá, xin lỗi nhé.” Nói xong, cô nhanh chóng thả túi to túi nhỏ trong tay xuống đất rồi lui vào bên trong nhà mình, sau đó đóng cửa lại.
Vu Duệ đứng dựa lưng vào cửa nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy mờ mịt khó tả.
Thì ra Phó Uyên đã có bạn gái.
Cô nên sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng, một người đàn ông thành đạt như Phó Uyên, làm sao có thể mãi mãi độc thân, làm sao có thể không quen bạn gái đây?
Thật buồn cười, tại sao cô có thể ngốc nghếch đến độ cho rằng anh chỉ tiếp xúc với một người phụ nữ duy nhất là cô chứ?
Ha ha, thiếu chút nữa là cô đã tự biến mình thành một tên hề rồi.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy khó chịu khi biết Phó Uyên có bạn gái như vậy nhỉ?
Bọn họ ngoài mối quan hệ hàng xóm thì chẳng là gì của nhau, ngay cả bắt đầu cũng không có, cũng chẳng phải là đang yêu đương thì người này bỏ rơi người kia, có lí do gì để mà khó chịu?
Vậy tại sao cô lại khó chịu như thế, phiền muộn như thế?
“Người phụ nữ kia là gì của anh vậy?” Dương Minh Châu thấy Phó Uyên muốn vào nhà, nụ cười thân thiện trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt cùng không cam lòng. “Chắc không phải hàng xóm bình thường đâu nhỉ?”
“Cô cũng biết tính tôi rồi đấy, nếu tôi không chủ động nói thì đừng cố gắng dò hỏi những chuyện riêng tư của tôi.” Phó Uyên nghe cô ta nhắc đến Vu Duệ, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. “Nhất là cô, cô càng không xứng. Sau này nếu không có chuyện quan trọng thì tốt nhất đừng mò đến đây nữa.”
…
Đầu óc Vu Duệ có chút trống rỗng, đụng vào cái gì là rơi cái đó. Cô còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man thì điện thoại bỗng vang lên, là Bạch Yên gọi video call.
Tất cả đống hàng hoá đã được kí nhận đầy đủ, Bạch Yên gọi điện cảm ơn, cảm ơn xong còn không quên ôm ấp chồng yêu rồi thơm môi thơm má khoe khoang hạnh phúc cùng ân ái, ngang nhiên biến cuộc gọi cảm ơn thành màn livestream vợ chồng đi du lịch hâm nóng lửa tình cho Vu Duệ lác mắt chơi.
Nếu là lúc khác, Vu Duệ nhất định sẽ cười mắng Bạch Yên vô nhân tính, hiện tại lại chẳng có tâm tình này.
Thấy tâm trạng bạn thân có chút uể oải, đôi mắt hồ ly hơi xếch của Bạch Yên đảo qua đảo lại như rang lạc, sau đó đột nhiên hùng hồn tuyên bố: “Tiểu Vu Tử, tao giới thiệu đối tượng cho mày nha!”
Vu Duệ ngơ ngác nhìn, há miệng rồi lại ngậm miệng, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Bây giờ cô chỉ muốn cố gắng tập trung kiếm tiền, mặc dù cuộc sống độc thân có chút cô đơn tịch mịch, nhưng ít ra sẽ chẳng phải đau lòng vì chuyện tình cảm không như ý.
“Mày đừng vội từ chối, tao đảm bảo người tao giới thiệu so với cái tên họ Tần không có mắt nhìn người kia thì điểm nào cũng tốt hơn gấp trăm lần. Còn nữa, mày chưa từng nghe qua câu nói cách tốt nhất để vượt qua cảm giác thất tình chính là đi tìm một tình yêu mới sao? Nhân sinh là phải tận hứng. Nghe lời tao, phiêu lưu thêm đôi ba lần đi cưng!”
“Mày điên à? Tao có còn yêu Tần Phi đâu!”
“Thế nhé, cứ quyết định như vậy đi. Mày không cần phải động tay động chân gì cả, tất cả cứ giao cho tao. Mày chỉ cần mở lòng, rung động một chút chút thôi là được rồi, tuổi này không cần yêu đương cuồng nhiệt nữa đâu.” Bạch Yên làm động tác hôn gió trước khi tắt máy.
Vu Duệ còn chưa kịp từ chối đã bị màn hình kết thúc cuộc gọi đen sì đập vào mặt.
…
Năng lực tự chữa lành của Vu Duệ vốn cao hơn người, chưa kể toàn bộ trọng tâm cuộc sống của cô gần đây đều đặt lên việc tuyển nhân viên mới cho cơ sở nhà hàng sắp mở ở Trùng Khánh, căn bản cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.
Để tránh phiền toái không cần thiết, cô quyết định cách xa Phó Uyên, ngày nào cũng cố ý đi sớm về muộn để khỏi phải đụng mặt anh. Chẳng mấy chốc, chuyện anh có bạn gái đã bị cô quẳng ra sau đầu.
HR kì cựu của Vu Duệ mới tuyển được một anh chàng quản lí trẻ trung tóc vàng mắt xanh, nhỏ hơn cô 4 tuổi, là con lai nên vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa tiếng Anh cực kì lưu loát, có tài giao tiếp, chưa kể hành sự còn trầm ổn hơn hẳn nhiều người đồng trang lứa.
Đương nhiên, việc nhặt được nhân viên vừa có năng lực vừa có nhan sắc khiến Vu Duệ cảm thấy vô cùng phấn chấn, mấy ngày nay nhân viên có làm sai cũng không bị cô răn dạy.
Bởi vì Vu Duệ luôn muốn tự tay training cho tất cả các quản lí từ A đến Z, thế nên anh chàng tiểu soái ca này ngày nào cũng đi theo cô chạy đông chạy tây không thấy mặt, làm cho các nữ nhân viên trong nhà hàng không được ngắm trai đẹp cực kì bất bình, bóng gió chỉ trích bà chủ rõ ràng đang lấy việc công làm việc tư.
Đối với oán hận ngút trời của đám cấp dưới, Vu Duệ chỉ cười ha hả với vẻ đắc ý, sau đó còn tỏ vẻ kiêu ngạo dạy bảo bọn họ đôi câu, muốn được hưởng phúc lợi của bà chủ như cô thì hãy phấn đấu làm bà chủ đi.
Thêm cả vẻ mặt như phi tần thất sủng bị ném vào lãnh cung của quản lí Lâm Nhiên – người dạo gần đây bị bà chủ vô tình bỏ bê, thậm chí là “có mới nới cũ”, Vu Duệ trấn an các cô nàng bất mãn bằng cách thưởng cho nhân viên nhà hàng cơ sở chính ở Thượng Hải nghỉ sớm một ngày. “Tối hôm nay tôi mời mọi người đi ăn liên hoan, toàn bộ chi phí tôi bao.”
Mọi người xung quanh lập tức vỗ tay hoan hô.
Ánh mắt Vu Duệ chậm di rãi chuyển về phía anh chàng quản lí tập sự, vừa như mời lại vừa như ra lệnh: “Cậu cũng đi cùng chúng tôi luôn đi, coi như là tìm hiểu về văn hoá nơi làm việc.”
Anh chàng tên là Daniel gãi gãi đầu, liên tục nói cảm ơn.
Ăn tối xong mọi người rủ nhau đi KTV, Vu Duệ không biết hát, chỉ đành ngồi chơi đổ xúc xắc với mọi người, ai thua bị phạt uống rượu.
…
Phó Uyên ngồi chờ trong phòng khách, đợi mãi đợi mãi mà không thấy nhà đối diện sáng đèn. Đã 10 rưỡi hơn rồi, ngoài hành lang vẫn là một khoảng không gian im ắng. Tiếng thang máy dừng lại còn không có, huống chi là tiếng mở cửa của nhà đối diện.
Đã muộn như vậy rồi mà Vu Duệ còn chưa về nhà, dạo này không biết cô đang bận rộn cái gì mà ngày nào cũng đi sớm về muộn, xuất quỷ nhập thần đến thế?
Phó Uyên rất tức giận, lại càng tức giận hơn nữa khi không hiểu tại sao bản thân lại tức giận.
Anh với cô chẳng có quan hệ gì ngoài quan hệ hàng xóm, không phải sao? Không sai, cho nên anh bây giờ có thể tắt TV đi ngủ được rồi.
Bực bội quẳng điều khiển xuống sofa, Phó Uyên đứng dậy đi vào trong phòng, quyết định mắt không thấy tai không nghe. Cô muốn về nhà lúc nào cũng đếch liên quan đến anh!
…
Phó Hân tắm táp xong ra ban công hóng mát, bỗng thấy Vu Duệ đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt dưới sân khu chung cư, lại còn bước ra từ xe người ta, liền nhắn tin cấp báo cho anh trai.
“Nhìn bộ dạng ‘hòn vọng thê’ đáng thương ban nãy của anh, còn không mau ra đây xem Vu Duệ được đàn ông đưa về!”
Không quá 10 giây, Phó Uyên đã có mặt.
Hai người dưới sân trò chuyện tương đối lâu. Phó Hân nhoài người nằm bò ra thành ban công nghe ngóng động tĩnh đã mấy phút mà cuộc đối thoại kia vẫn chưa kết thúc.
“Cái bà chị này, yêu đương cũng không nói với mình một câu.” Cô bé lắc đầu tặc tặc lưỡi, cảm khái nói.
“Yêu đương cái gì? Không phải bạn trai.” Phó Uyên lập tức gạt đi.
“Sao anh biết?”
“Nhìn tên kia còn trẻ như vậy, chắc chắn không phải bạn trai.”
“Anh đúng là già rồi nên chẳng chịu cập nhật xu thế gì cả, ngoài kia trào lưu tình chị em đang hot lắm đấy!” Phó Hân gân cổ cãi lại.
“Bài tập thì không chịu làm, chỉ hóng hớt là giỏi! Hot cái gì mà hot, mau về phòng đi, anh đi dạo đây.” Phó Uyên nhìn không nổi cảnh tình tứ này nữa, xoay người đi ra cửa đổi giày.
“Xuống bắt gian thì nói đại đi, còn cứng miệng kêu đi dạo. Mấy giờ rồi, đi dạo với ma hả?” Phó Hân ngúng nguẩy quay ngoắt mông về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Daniel lái xe của mình đưa bà chủ về, thấy Vu Duệ tháo đai an toàn xuống xe, anh chàng cũng mở cửa xuống theo.