Làn váy bị vén, gió rét thổi phớt qua làm lạnh sống lưng cô, quần an toàn bị nắm ở phần mép và tuột xuống đầu gối, Chu Từ rung giọng gọi: “Thầy… thầy Tiết.”
Âm cuối run rẩy, không che giấu được sự nức nở trong lời nói.
Anh đè lên người cô không nhúc nhích, đốt ngón tay đặt tại một tầng vải mỏng cách huyệt nhỏ và đang thong thả hoạt động.
Huyệt nhỏ co rút một cách kịch liệt khiến đầu óc Chu Từ trống rỗng. Tiết Kiệu ép cô lên bàn, ngón tay liên tục vuốt ve và vân vê nửa người dưới của cô, xoa nắn ra từng đợt dâm thuỷ.
Cô che miệng không kìm nén được tiếng kêu khóc cầu cứu, ƈôи ŧɦịŧ của anh hơi cương lên, nóng rực áp vào cô. Mỗi khi cô kêu khóc, anh sẽ mạnh mẽ thúc vào, ngón tay thon dài quét qua cô và rút ra một xấp hình trong túi giấy từ trên giá sách, rồi vỗ vào sườn mặt của Chu Từ.
Đầu bị ấn xuống mặt bàn, cô cố gắng xem xong những tấm ảnh kia thì đồng tử chợt co rụt lại.
Tiết Kiệu cất giọng ác liệt: “Em mà khóc nữa thì ngày mai tôi sẽ dán hết mấy tấm hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của em khắp phòng học đấy.”
Cô sụt sùi không dám lên tiếng nữa. Người trong tất cả những tấm ảnh này đều là cô với góc nhìn từ trên cao xuống, cô đang loã thể và hơi cúi người xuống nhặt đồ bơi.
Hai bầu ngực trắng muốt vòng giữa hai cánh tay, dường như đang lắc lư và để lộ rãnh ngực sâu hút theo động tác cúi xuống của cô.
Bức ảnh rõ nét đến mức trông giống những tấm chân dung được chụp có mục đích. Sự trắng trong và sạch sẽ của cô tương phản hoàn toàn với hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh tạo thành một ấn tượng cực kì mạnh về mặt thị giác.
Gần như trong phút chốc cô đã nhớ ra đây là lúc nào —— vào hôm tựu trường hai ngày trước, cô và bạn trai cũ Tần Lạc cùng đến câu lạc bộ bơi lội mới mở. Đây là một chuyện khá hiếm của huyện thành, dù gì thư viện huyện của họ ở đây chỉ là một toà nhà ghép với xưởng ảnh, chỉ có một tầng, là một phòng sách đổ nát chưa đầy hai trăm mét vuông.
Đến đó, cô mới nhận ra rằng câu lạc bộ bơi lội này không cao cấp như trong giới thiệu, thậm chí có thể miêu tả là đơn sơ, phòng thay đồ nam và nữ cạnh nhau, chỉ được che đậy bằng một tấm rèm rách nát.
Khi ấy Tần Lạc rất lịch sự. Cậu ta nói muốn đứng ở ngoài giúp cô canh cửa.
Có lẽ hình đã được chụp vào thời điểm đó.
Chu Từ không hay không biết gì về chuyện lần này, với lại Tần Lạc trở thành bạn trai cũ không phải vì vụ đó —— Tiếp theo, cậu ta động tay động chân với cô trong bể bơi, ƈôи ŧɦịŧ trong quần cương cứng đâm vào giữa hai chân cô, thêm cậu ta đè hôn cô ngay ở bể bơi.
Ban đầu cô không thích cậu ta lắm, chỉ mơ màng được người ta tỏ tình rồi gật đầu đồng ý hẹn hò với cậu ta theo sự thúc giục của bạn thân mà thôi. Trải nghiệm đó làm cô bị sốc đến tận bây giờ, sau chuyện này sau cô đã chia tay với cậu ta.
Lúc ấy, ánh mắt của Tần Lạc cực kì hung ác, cậu ta đe dọa Chu Từ rằng cô hãy đợi đấy, sẽ cho cô đẹp mặt.
Cô chỉ nghĩ nam sinh trong tuổi dậy thì thường hay nói năng hung ác thế thôi, chứ chẳng hề nghĩ sau này cô lại có một loạt ảnh như vậy.
Có bao nhiêu người từng xem những tấm hình này rồi?
Trong đầu Chu Từ nổ “ầm” lên, cô chỉ cảm thấy ánh nhìn của các bạn học dành cho cô những ngày qua hình như hơi khác lạ.
Môi cô trắng bệch, không khỏi run run. Cô vô thức vòng tay ôm lấy ngực mình, nhưng cổ tay lại bị người kia siết mạnh. Tiết Kiệu chống đầu gối vào giữa hai chân đang khép chặt của cô rồi tách đôi chân ấy ra. Chân cô như nhũn đi, vòng eo cũng theo đó mềm xuống, cô cắn đuôi tóc của mình, vừa khẽ khàng bật khóc.
Ánh đèn trong văn phòng trắng xoá đầy lạnh lẽo đang chiếu xuống một cách thê lương.
Cô gái bị đè trên bàn và đang khóc lóc thảm thiết. Cổ tay bị khoá sau lưng, váy bị vén đến giữa eo để lộ bờ mông và bắp đùi trắng muốt. Qυầи ɭóŧ của cô màu trắng, không có hoa văn dư thừa, duy nhất một điểm ở nơi huyệt nhỏ, do có nước chảy ra nên đã tạo thành một vết mờ ám.
Chỉ cách lớp vải mà anh đã khiến huyệt nhỏ của cô ướt đẫm khôn tả. Cô gái đang nằm sấp trên mặt bàn, mái tóc vốn được buộc đuôi ngựa đang xõa tung trên gương mặt cô, và chính cô còn đang cắn một lọn trong đó, tiếng khóc nức nở như bị bóp nghẹn.
Tiết Kiệu bóp chặt eo của cô gái. Nó nhỏ bé một cách không ngờ.
Bây giờ Chu Từ đã trưởng thành, đôi gò bồng đảo và bờ mông vô cùng đầy đặn, vòng eo nhỏ đến nỗi có thể nhẹ nhàng nắm được và dễ dàng ôm trọn.
Tiết Kiệu buông mắt, quan sát cô từ trên cao xuống với vẻ mặt lãnh đạm, giống hệt với ánh nhìn vừa rồi từ trên bục giảng ở phòng tự học buổi tối, chỉ có điều hiện giờ quần áo cô xốc xếch, đôi mắt mông lung và đẫm lệ. Còn anh với vật nam tính to lớn trong quần Tây dần phình lên, chống ngay tại vách thịt đang không ngừng co rút của cô.
Chỉ cách một tầng qυầи ɭóŧ mỏng tang.
Anh lật người cô lại để cô đối diện với mình, rồi hai người nhìn thẳng vào nhau trong hoàn cảnh như thế.
Tiết Kiệu lạnh lùng nhìn Chu Từ, chầm chậm cởi thắt lưng. Cô gái vừa khóc bù lu bù loa vừa nheo đôi mắt đầy nước nhìn động tác của anh, nhân lúc hai tay anh rời khỏi người mình, cô nắm lấy cơ hội đẩy mạnh anh ra rồi chạy trốn đến cửa. Chiếc váy gọn gàng của cô nay đã nhếch nhác chẳng ra hồn rúm ró ở bên eo, cộng thêm quần an toàn quần vẫn đang vướng tại đầu gối, vòng eo mỏng manh đang bị cong lại thành hình vòng cung xinh đẹp, cô vội vàng kéo qυầи ɭóŧ lên rồi lảo đảo chạy bổ ra.
Tiết Kiệu đứng đó không hề nhích chân. Anh cởi thắt lưng và vắt lên cánh tay, thả ƈôи ŧɦịŧ đã kìm nén khá lâu ra ngoài.
Chu Từ từng thấy thứ này trong sách Sinh học rồi, nhưng tranh vẽ trên đó vô cùng trừu tượng. Sau đó là vào kì nghỉ hè, cái thứ ấy của Tần Lạc đè vào cô ở hồ bơi và chỉ để lộ ra một hình dáng mờ mờ qua lớp quần bơi.
Nhưng không đáng sợ như Tiết Kiệu vậy.
Chiều dài của gậy thịt sau khi cương cứng quả là vô cùng kinh hãi, nó hơi vểnh lên, dường như còn hơi nong nóng nữa. Nó đang lắc lư giữa hai chân theo động tác di chuyển của anh rồi dần dần đến gần cô.
Cô luống cuống tay chân vặn mở khoá cửa. Anh đã đứng ở phía sau cô, gậy thịt khảm vào giữa chân cô và nhẹ đâm vào một cách đầy ác ý, ngón tay phủ lên mu bàn tay đang ấn trên cửa của cô và đan vào kẽ tay cô: “Muốn mở cửa hả?”
Một tay khác của anh khẽ lướt xuống kéo khoá quần cô.
Váy và quần an toàn bị rơi bên chân, áo T trắng trên người buông xuống khẽ che đi đôi gò bồng đảo, đôi chân trần như nhộng của cô co rúm lại trong màn đêm tĩnh mịch.
“Sao không mở cửa nữa vậy?”
Giọng nói của anh âm u, ngón tay thong thả đưa vào qυầи ɭóŧ và hung tợn nhéo âm đế của cô.