Kiều Quảng Lan nghẹn lại hồi lâu rồi siết chặt nắm tay mình: "Vậy cậu nói lời này còn con mẹ nó có ý nghĩa gì nữa! Cậu cho rằng tôi đi một chuyến xa xôi ngàn dặm đến đây là để nhặt xác cho cậu à? Tôi, tôi... Cậu cho rằng tôi là thằng ngu à Kim Anh Dân!"
Kim Anh Dân vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Đừng cau có, tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch, quầng mắt xanh đen, thấy rõ trên người cậu cũng có vết thương ngầm gì đó đúng không? Đúng là... Làm cậu bận lòng rồi."
Giọng của cậu ta cứ như đang dỗ đứa con nít: "Tiểu Kiều, thật ra cậu có thể đến đây là giúp đỡ rất lớn với tôi rồi, cậu có thể giúp tôi hai cây đinh con rối kia ra, vậy thì tôi có thể giải thoát rồi. Tôi có thể yên tâm mà đi đầu thai chuyển kiếp, không cần bị người khác khống chế, không phải tiếp tục sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Đúng rồi, sau này, cậu cũng phải để ý cơ thể, không nên tùy tiện cậy mạnh, không nên lúc nào cũng liều lĩnh nữa, nghe chưa? Người anh em à... đây là lần cuối rồi, không thể thường xuyên nhắc cậu nữa, cậu nên nhớ kỹ đi."
Kiều Quảng Lan cúi đầu, không nói lời nào cũng không nhúc nhích.
Lộ Hành lặng lẽ đặt tay sau lưng hắn, nói với Kim Anh Dân: "Tôi có thể giúp cậu gọi Tào Khiết về, hai người nói rõ mọi hiểu lầm đi."
Kim Anh Dân nói: "Không cần."
Lộ Hành nhíu mày.
Kim Anh Dân ho khan hai cái, phun sang bên cạnh một ngụm máu tươi rồi mới nói: "Chuyện đã đến nước này, kiếp này đã không còn hy vọng, đã thế còn cần gì nói cho em ấy biết một cái sự thật đau lòng này nữa chứ? Không nên để em ấy đau khổ vì việc tôi rời đi, không nên để em ấy áy náy vì chuyện trước kia, để đời sau em ấy quên đi chuyện đời này rồi an ổn mà sống."
Kiều Quảng Lan lên tiếng trầm khàn: "Tên nhóc cậu còn nợ ông đây một bữa cơm đấy!"
Kim Anh Dân cố ý cười nói: "Người anh em à, xin lỗi, trong phòng tôi có đặt ống heo tiết kiệm, để lại cho cậu, chỉ đủ ăn bữa mì..."
Kiều Quảng Lan "Phi" một tiếng, thế nhưng Lộ Hành và Kim Anh Dân đều có thể nghe được giọng mũi của hắn trong một tiếng này.
Kim Anh Dân thở dài, cậu ta nhìn về phía Lộ Hành mang theo vài phần khẩn cầu, Lộ Hành hơi khựng lại, nghiêm túc gật đầu với Kim Anh Dân. Anh vươn tay vỗ vào trán cậu ta, hai cây đinh con rối rơi ra mang theo máu rơi xuống vang lên hai tiếng "leng keng", cơ thể của Kim Anh Dân như ngay lập tức ngừng hô hấp trong chớp mắt.
Động tác của anh dứt khoát và quyết đoán cố gắng làm giảm thiểu hết mức đau khổ cho Kim Anh Dân. Cơ thể đối phương đã xảy ra biến đổi, cho dù có làm như thế nào đi nữa cũng không thể nào cứu được nữa, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất.
Lộ Hành buông tay xuống, điều đầu tiên anh làm đó là quay đầu nhìn Kiều Quảng Lan. Kiều Quảng Lan đang duy trì tư thế nửa quỳ, hồi lâu mà không nhúc nhích.
Trong lòng anh xót cực kỳ, nói: "A Lan..."
Kiều Quảng Lan chuyển hướng nhìn anh mặt lạnh như băng, hắn không rơi dù chỉ là một chút nước mắt, hàm răng đang nghiến rất chặt làm lộ rõ độ cong góc hàm cứng rắn.
Hắn thả Kim Anh Dân xuống, nhặt hai cây đinh con rối ở dưới đất lên rồi siết thật chặt trong tay, hắn nói chậm rãi: "Nhất định tôi phải tìm cho ra bằng được chủ nhân của 2 cây đinh này là ai.
Hắn khép hai mắt lại rồi hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện, trong lòng hắn đã có một suy đoán to gan.
Tính cách của Kiều Quảng Lan cứng rắn mạnh mẽ, hắn không muốn thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, Lộ Hành có muốn an ủi cũng không cách nào mở miệng chỉ có thể cầm roi rồi vung ra mở cửa phòng học: "Vậy thì đi hỏi người biết chuyện một câu đi."
Cửa phòng học mở rộng, lúc lâu mà ngoài cửa vẫn không có ai tới, bỗng nhiên Kiều Quảng Lan đứng dậy đi ra hành lang, hắn phát hiện Tào Khiết đang ngồi chồm hỗm trên nền nhà vùi đầu giữa hai đầu gối, vai run run.
Kiều Quảng Lan nói một cách lạnh nhạt: "Cô đang khóc hay là đang cười?"
Tào Khiết ngẩng đầu lên, nói: "Anh ấy đi rồi sao?"
Kiều Quảng Lan tinh mắt thấy được vệt nước trên khóe mắt cô: "Như cô mong muốn."
Lúc hắn nói chuyện thì thấy trong lòng có chút kỳ quái. Trong phòng có kết giới của Lộ Hành, lúc ba người nói chuyện bên trong thì tuyệt đối Tào Khiết không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, thế nhưng chỉ trong chớp mắt này, phản ứng của cô đột nhiên khiến Kiều Quảng Lan cảm thấy, có lẽ thật ra cô hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của Kim Anh Dân, cũng đoán được lựa chọn của đối phương.
Tào Khiết nói: "Ừm, rốt cục anh ấy cũng được giải thoát rồi, tôi rất vui..."
Bỗng nhiên Kiều Quảng Lan cứ thế đặt mông ngồi lên nền gạch bên cạnh Tào Khiết giống như không hề bận tâm mặt đất bẩn thỉu hay lạnh lẽo thế nào. Tào Khiết sợ hết hồn, cô chỉ thấy nam sinh bên cạnh đang dựa đầu vào tường vừa mệt mỏi vừa cảm thán: "Hai người các cô, tôi nghĩ thế này anh nghĩ thế kia, rốt cuộc là đang làm cái gì thế?"
Lộ Hành đi tới, nhìn Kiều Quảng Lan ngồi dưới đất lặng lẽ khom lưng ngồi đối diện hắn, cùng lúc ấy anh vươn tay phủi vụn phấn trên tường không cẩn thận cọ phải.
Tào Khiết thinh lặng nhìn động tác của hai người, lát sau mới nói: "Lúc mới đầu tôi bị hận thù làm cho váng đầu, anh ấy chia tay với tôi còn nói đến mức tuyệt tình như thế làm tôi cực kỳ tức giận, dưới sự kích động tôi đã phạm phải sai lầm lớn. Nhưng sau đó tôi nghĩ thông mới thấy, Anh Dân anh ấy không phải là người như vậy, vốn dĩ tôi phải tin anh ấy, mà lúc ấy tôi mới hiểu ra thì cũng đã muộn rồi."
Lộ Hành liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan, lại nhìn Tào Khiết nói: "Nếu đã thế, vậy tại sao không nói cho rõ ràng với cậu ta?"
Tào Khiết nói: "Bởi vì nói rõ ràng rồi thì thôi phải tháo dỡ khống chế với anh ấy, anh ấy sẽ phải đầu thai chuyển thế và rồi trên thế giới này không còn người tên Kim Anh Dân nữa. Tôi không nỡ, tôi... tôi quyết tâm nhiều lần, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ."
Kiều Quảng Lan siết chặt nắm đấm trên đầu gối, Tào Khiết nói: "Mãi đến tận khi các cậu tới, tôi bị cưỡng chế không thể lại khống chế anh ấy nữa, anh ấy cũng coi như có được sự giải thoát rồi, quyết định này vốn nên phải làm từ sớm, mà giờ..."
Kiều Quảng Lan vẫn luôn không có biểu cảm gì, mãi đến lúc hắn nghe tới đó mới phun một ngụm máu ra, mấy giọt máu văng tứ tung bắn lên cả ống quần Lộ Hành.
Tào Khiết ngạc nhiên ngậm miệng, không nghĩ tới tính cách người này lại mạnh mẽ đến vậy.
Trong lòng Lộ Hành căng thẳng, anh như bật dậy khỏi mặt đất đỡ lấy Kiều Quảng Lan, nói không nên lời: "A Lan!"
Anh khống chế lực tay nhanh chóng vỗ nhẹ mấy huyệt đạo sau lưng Kiều Quảng Lan. Hắn che ngực, một lát sau mới lấy lại sức, nói: "Không sao, trước đó bị thương nhẹ, tụ máu thôi, phun ra là xong rồi."
Lộ Hành đau lòng muốn chết, anh đỡ mặt hắn, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe môi.
Anh nhìn Kiều Quảng Lan lặng lẽ thở dài.
Lộ Hành nói: "A Lan, chuyện này không thể trách em được. Kim Anh Dân chết rồi, đối với cậu ta mà nói giải trừ khống chế như thế cũng đồng nghĩa với việc không còn tiếp tục bị anh linh ăn mòn thì đó cũng là một loại giải thoát. Huống hồ lúc đó người ra tay khống chế Tào Khiết là tôi, nếu nói cũng là tôi hại cậu ta, không liên quan gì đến em, em muốn tức giận, vậy cứ trách tôi đi."
Anh biết điều vấn vít trong lòng Kiều Quảng Lan và những câu nói đâm trúng tử huyệt. Kiều Quảng Lan ho khan hai tiếng, nói: "Không trách anh, tôi hiểu rõ, anh dân cũng hiểu rõ."
Lộ Hành vuốt vuốt lưng hắn. Kiều Quảng Lan hỏi Tào Khiết: "Cô cũng không phải người tu luyện pháp thuật, vậy những chuyện này sao mà cô biết được?"
Tào Khiết nói: "Là một gã thầy bói chỉ cho tôi."
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành cùng nhau trao đổi ánh mắt, vẻ mặt hai người không có quá nhiều bất ngờ. Kiều Quảng Lan nói: "Có phải một gã thầy bói bày sạp hàng ở con đường nhỏ sau trường học kia không?"
Tào Khiết chần chờ nói: "Ông ta còn ở đó sao? Sau vụ đó tôi cũng đến tìm ông ta mấy lần mà không tìm được."
Lộ Hành nói một cách lạnh nhạt: "Vì mục đích của ông ta đã đạt được, không cần thiết phải gặp cô nữa."
Lần đầu tiên anh và Kiều Quảng Lan nhìn gã thấy bói kia thì hai bên đã tự ý thức được kẻ này có vấn đề cho nên để lại chút ám hiệu, vốn dĩ còn tính sau khi giải quyết xong chuyện của Kim Anh Dân thì sẽ đi tìm gã ra, thế nhưng mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phát hiện hai chuyện này vốn dĩ là một.
Tào Khiết nói: "Không được, tôi nhất định..."
Kiều Quảng Lan ngắt lời cô: "Cô không nên ở lại dương gian nữa."
Tình huống của Tào Khiết và Kim Anh Dân khác với hắn. Hồn phách của Kiều Quảng Lan không hoàn chỉnh thế nhưng vẫn còn đường sinh cơ, lúc hành động ngày thường thì không có gì khác biệt, thế nhưng hai người kia đã sớm chết rồi, nói cho cùng thì trước mắt bọn họ vẫn chỉ đang tồn tại dạng xác sống thôi, dù có thể ở lại thêm thì kết cục cũng chỉ là chết vì cơ thể dần dần thối rữa, có lẽ đến cuối cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không có.
"Cậu cho tôi thêm chút thời gian được không? Tôi còn chưa báo thù xong."
Đã đến lúc này rồi cô vẫn còn vấn vương chuyện báo thù, Kiều Quảng Lan đúng là chưa từng thấy người cố chấp thế này: "Cô!"
Tào Khiết siết chặt nắm đấm: "Gã thầy bói kia làm ly gián quan hệ của tôi và Anh Dân, gã ta cố ý tiết lộ cho tôi cách dùng đinh làm rối, xem như lúc đó là đầu óc tôi bị ma quỷ xúi giục đi! Thế nhưng sau khi tôi nhận ra được là bị gã lừa thì tôi đã dùng cả trăm nghìn cách đi tìm gã mà đến giờ vẫn còn chưa tìm được, tôi không cam tâm. Từ sau chuyện kia qua đi, tôi đã thề tuyệt đối không để cho người khác làm chuyện có lỗi với tôi nữa, nếu không thì tất nhiên ăn miếng phải trả miếng, chịu đòn trả đòn!"
Kiều Quảng Lan im lặng, Lộ Hành thở dài, ngón tay anh vuốt lên vị trí nơi giữa hai đầu lông mày của hắn, dịu dàng nói: "A Lan, đừng tiếp tục hao phí sức lực nữa, cô ta muốn ở thì cứ để cô ta ở, dù sao cũng chẳng mấy hồi nữa. Bây giờ cơ thể em không ổn, em nghỉ trước đi, đừng làm tôi lo nữa."
Kiều Quảng Lan nói: "Nhưng mà..."
Lộ Hành ấn đầu hắn dựa vào vai mình, vươn tay che mắt hắn: "Đừng nhưng nhị gì nữa! Còn tôi ở đây cơ mà."
Kiều Quảng Lan lúng túng giẫy ra thế nhưng Lộ Hành vẫn không buông tay, Kiều Quảng Lan thúc cùi chỏ đụng anh một cái rồi nói: "Haiz, thôi, tôi không làm được gì anh nữa."
Vốn dĩ hồn phách hắn không trọn vẹn, mới nãy lúc đối phó Kim Anh Dân trên người lại có thêm vết thương bây giờ cả người uể oải, hắn đổi tư thế dựa vào Lộ Hành sau đó không lâu thì liền ngủ.
Lộ Hành nở nụ cười khe khẽ —— kể cả khi Kiều Quảng Lan tựa vào anh nghỉ ngơi thì cái bộ dáng khoanh tay, chân vắt chéo vẫn y như một ông lớn, trái lại làm lòng anh càng thấy đáng yêu.
Trong ánh mắt của anh chứa đựng tình cảm dịu dàng nồng cháy đến cả người mù cũng nhìn ra được. Thế nhưng Tào Khiết không quan tâm đôi chó nam nam này, cô chỉ hỏi: "Hồi nãy cậu nói "Dù sao cũng chả mấy hồi" là có ý gì? Lẽ nào tôi sắp được gặp gã kia sao?"
Lộ Hành nói: "Tấm lưới gã thầy bói kia giăng còn chưa thu được con mồi, cho nên gã ta không cần thiết tìm gặp cô, nhưng giờ nhất định gã ta phải đến đây gặp chúng ta một lần. Nếu không thì làm sao mà lấy được anh linh trên người Kim Anh Dân?"
Tào Khiết cắn răng một cái: "Cho nên nói mục đích của gã ta là, là..."
Kiều Quảng Lan chỉ sợ đánh thức Kiều Quảng Lan nên dù người anh cứng ngắc cũng không dám lộn xộn, anh hơi hạ giọng: "Vừa nãy tôi nói tồi, từ khi cô thai nghén đứa nhỏ này thì nó nhận rất nhiều oán khí từ cô, lại thêm trùng hợp với vị trí và thời gian quá khéo cho nên có thể tự nhiên mà luyện ra được một chủng biến dị, một khi thuần phục rồi thì không có bất cứ ai ngăn cản được. Gã thầy bói kia tìm đến cô nhất định là có mục đích này. Nhưng mà sát khí của anh linh quá nặng không thể phục tùng gã ta, mà Kim Anh Dân làm thế này không thể nghi ngờ là người giúp gã làm tiêu hao bớt sát khí của anh linh. Cậu ta chết rồi thì gã ta sẽ là kẻ ngư ông đắc lợi."
Tào Khiết nhắm hai mắt lại, cố hết sức bình ổn cảm xúc bản thân.
Lộ Hành nói một cách lạnh nhạt: "Giết loại người đê tiện vô sỉ như gã ta để chứng minh đạo lý là trách nhiệm của bọn tôi. Chuyện của cô và Kim Anh Dân không có liên quan gì với tôi, thế nhưng Kim Anh Dân là bạn của A Lan nên tôi không thể không bận tâm nguyện vọng của cậu ta, trước lúc chết cậu ta vẫn còn lo cho cô, cho nên dù cô muốn báo thù thì hy vọng cô cũng nên tự biết mà lượng sức."
So với người trực tiếp như Kiều Quảng Lan, cách cư xử của anh nhẹ nhàng hơn, lời này nói lòng vòng, thế nhưng nói thẳng ra cho Tào Khiết ấy là, chuyện đối phó với gã thầy bói thì cứ để bọn họ lo, Tào Khiết không cần dây vào gì cho thêm phiền, giữ tốt cái mạng nhỏ của mình chờ đầu thai là được.
Tào Khiết rũ mắt: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."
Lộ Hành hờ hững gật đầu.
Vốn dĩ anh và Kiều Quảng Lan còn tính đi tìm gã thầy bói kia, thế nhưng nếu biết gã sẽ trở về đây thì tất nhiên khỏe mạnh một chút vẫn dễ ứng phó hơn. Lộ Hành không nói chuyện với Tào Khiết nữa, im lặng ngồi trong bóng tối.
Anh cũng có vết thương, vốn anh muốn nhân cơ hội này điều chỉnh sơ tình trạng cơ thể mình, thế nhưng Kiều Quảng Lan dựa vào ngực anh, làm cho Lộ Hành không cách nào đặt cảm xúc đi nơi khác được. Anh không còn cách nào tập trung chú ý bèn cúi đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Thật ra thì cũng không lâu lắm, đột nhiên Lộ Hành dời mắt, cùng lúc ấy, Kiều Quảng Lan tỉnh khỏi giấc mộng rồi ngồi dậy. Hai người mắt nhìn nhau, Kiều Quảng Lan nhỏ giọng nói: "Đến rồi."
Lộ Hành nói: "Không bằng xem trước một chút gã ta muốn làm gì."
Kiều Quảng Lan gật gật đầu: "Trốn trước đã." Hắn liền nhìn Tào Khiết, Tào Khiết nói: "Các cậu không cần để ý đến tôi, tôi sẽ theo sau các cậu."
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu: "Đột nhiên tôi hiểu ra vì sao Kim Anh Dân lại yêu phải cô, cậu ta là một kẻ thích tìm ngược."
Tào Khiết nghe lời hắn nói thì cười, sắc mặt mang theo sự nhớ nhung: "Anh ấy cũng từng nói với tôi, tính anh ấy có chút do dự thiếu quyết đoán, cho nên cực thích kiểu người mạnh mẽ, tôi khá giống với tính của người bạn mà anh ấy quý nhất. Nhưng tôi không biết người này chỉ ai."
Kiều Quảng Lan ngẩn ra, Lộ Hành lại nói: "Mau đi thôi, bên ngoài cửa cổ có hai cây lớn. Cơ thể em khá lên chút nào không?"
Hai câu trước anh nói thì gấp gáp không kiên nhẫn, nhưng câu sau chuyển hướng sang Kiều Quảng Lan thì lại khôi phục giọng điệu dịu dàng. Kiều Quảng Lan nói: "Tự lo cho mình đi, đi thôi."
Hai người bọn họ hành động nhanh nhẹn, sau khi đạp bệ cửa sổ hai cái thì liền nhảy lên cây lớn. Tào Khiết chạy từ phía xa tới đây, Lộ Hành giành trước Kiều Quảng Lan léo cánh tay Tào Khiết đỡ cô lên cây.
Khi bóng dáng hai người lướt qua nhau, Tào Khiết nghe Lộ Hành thấp giọng nói: "Nhớ kỹ lời tôi đã nói, lát nữa cô trốn đây đừng có chạy lung tung."
Tào Khiết nói: "Tôi rõ mà. Nếu như tôi gặp nguy hiểm thì Giang Lỗi nhìn trên mối quan hệ bạn bè với Anh Dân sẽ cứu tôi... Tôi sẽ không hại bạn của Anh Dân đâu."
Lộ Hành gật đầu: "Cảm ơn."
Kiều Quảng Lan đứng trên ngọn cây bên cạnh, hắn ném một cành cây về phía Lộ Hành: "Hai người các anh xì xào bàn tán gì đấy? Im đi, người đến rồi kìa."
Lộ Hành tốt tính nhặt cành cây trên đầu xuống, vừa cầm vừa cười.
Trong cửa sổ đối diện bọn họ đã sáng đèn, hai người đi vào phòng học, theo thứ tự là gã thầy bói và... Phạm Chí Ba.
Ba người trên cây đều mang vẻ mặt khác nhau, thế nhưng ai cũng không phát ra tiếng động, không hẹn mà cùng lẳng lặng theo dõi.
Cách nói chuyện của Phạm Chí Ba với gã thầy bói lần trước đã quen thuộc hơn, mà nghe ra cũng càng thêm cung kính: "Ngài Vu, là ở đây."
Khác với gã thầy bói rụt rè lần đầu nhìn thấy, lần này ngài Vu kia không giả vịt nữa, gã chỉ "Ờ" một tiếng, làm ra bộ dáng như cao nhân đắc đạo.
Gã ta cầm trên tay một chiếc la bàn, sau khi đi vào, viên bi thép trên la bàn chạy lung tung, ngài Vu kia vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kim Anh Dân, sau khi gã nhận ra được tình trạng của cậu ta thì trong mắt vụt qua một vẻ mừng như điên, thế nhưng gã ta không lập tức tiến lên, mà cảnh giác quét mắt một vòng trong phòng trước.
Trong sắc mặt của gã có loại nham hiểm và sắc bén khó mà nói ra được, ba người trên cây đồng loạt ngừng thở, hơi hơi trốn ra sau cây, cũng may trời tối, ngài Vu kia cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ hỏi: "Những người khác đâu? Hai cậu bạn nhỏ kia của cậu đi đâu rồi?"
Phạm Chí Ba nói: "Tôi cũng không biết."
Ngài Vu kia "Ồ" một tiếng bày tỏ sự nghi ngờ, Phạm Chí Ba lập tức nói: "Ngài Vu, lần trước ngài kêu tôi theo dõi sát sao hai bạn cùng học của tôi và báo cáo hành tung của hai người bọn họ, nếu hôm nay không phải là tôi thì ngài không biết chỗ này được đâu. Vốn dĩ hai người kia rất cảnh giác, tôi không thể đi theo bọn họ mãi được, cái này không trách tôi được đâu, có thứ nguyền rủa kia, tôi tin bọn họ không có cách nào làm hỏng chuyện của ngài đâu."
Nguyền rủa?
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành đều có chút ngu người, dựa vào hai cao thủ như bọn họ thế mà lại không biết đã bị hạ nguyền rủa gì, bản thân cũng không phát hiện chút gì.
Kiều Quảng Lan không thấy trên người mình có gì khác lạ, mờ mịt nhìn về phía Lộ Hành. Lộ Hành nhắm mắt lại, tỉ mỉ xem xét một hồi, bỗng nhiên giống như thật sự nhận thấy được gì đó, anh nở nụ cười với Kiều Quảng Lan, vai phải khẽ đụng hắn một chút.
Bị Lộ Hành đụng như thế, Kiều Quảng Lan mới nhận ra được tình huống khác thường. Hắn nhận ra được "nguyền rủa" kia là cái gì thì không nhịn được mà lắc đầu cười đầy khinh thường.
Hai người bọn họ diễn kịch câm ở đây, Phạm Chí Ba bên kia vẫn còn nói chuyện với ngài Vu kia: "Chuyện ngài kêu tôi làm tôi đều làm xong cả rồi, ngài có thể trả ngày sinh tháng đẻ lại cho tôi không?"
Nói tới nói lui, thì ra cậu ta vẫn chỉ vì cái này!
Tay Lộ Hành gõ nhẹ thân cây, hồi tưởng cảnh tượng hai ngày trước, lần ấy là lần đầu tiên Phạm Chí Ba gặp gã thầy bói này, nhất định không phải giả bộ, nếu không anh chắc chắn sẽ thấy được.
Nếu vậy... sau khi Phạm Chí Ba nói chuyện với mình và Kiều Quảng Lan xong thì chuyện trộm đồng hồ bị phát hiện, cậu ta cho rằng hai người bọn họ sẽ không thật lòng giúp gã nữa, hơn nữa còn gặp thêm ác mộng, cho nên kể cả khi cầm bùa hộ mệnh của Lộ Hành rồi mà vẫn không yên lòng mà đi tìm gặp gã thầy bói kia lần nữa... Không, hoặc là gã thầy bói kia lợi dụng cơ hội chủ động tìm đến cậu ra, mượn tay Phạm Chí Ba đối phó anh và Kiều Quảng Lan.
Nhưng mà ngài Vu này làm sao lấy được tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ của Phạm Chí Ba từ chỗ Vưu Hải nhỉ?
Trong lòng Lộ Hành vẫn còn nghi ngờ, nhìn chằm chằm động tác của hai người kia không chớp lấy một cái.
Ngài Vu kia nói: "Nói lời giữ lời, cho cậu này."
Gã ta móc một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho Phạm Chí Ba. Lộ Hàn muốn nhìn tờ giấy kia, mặc dù thị lực anh không tệ thế nhưng ở quá xa, với lại góc nhìn không tốt, cho nên không thể thấy rõ nó trông thế nào.
Đúng lúc này, sắc mặt ngài Vu kia bỗng nhiên thay đổi, một con dao bay ra khỏi ống tay áo gã rồi đâm vào ngực Phạm Chí Ba!
Vị trí của gã vốn dĩ đưa lưng về phía cửa sổ, mà Lộ Hành luôn để ý cảnh giác phát hiện động tác khác thường của đối phương lập tức nhận ra không đúng nhanh chóng nói câu "Bọn em trốn trước đi", sau đó liền lao ra trước.
Kiều Quảng Lan muốn níu anh lại theo bản năng nhưng không giữ được. Trong chớp mắt khi thoáng qua, Lộ Hành khẽ vuốt gò má của hắn, thế nhưng không ngừng lại mà chỉ đạp cửa sổ một phát rồi nhảy vào trong phòng học.
Kiều Quảng Lan nhanh nhạy đè miệng Tào Khiết, ngăn cản tiếng hô kinh ngạc của cô. Đam Mỹ Hài
Lộ Hành còn chưa hoàn toàn bay vào mà roi đã vung ra giữa không trung quất về phía lưng ngài Vu kia.
Ngài Vu kia cực kìa khiếp sợ với sự xuất hiện của Lộ Hành, gã hoảng loạn lăn khỏi vị trí muốn tránh thoát tấn công của Lộ Hành, thế nhưng lần này tình thế bắt buộc vừa chuẩn vừa tàn nhẫn. Tuy rằng gã đã kịp thời phản ứng thế nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được, sau lưng vẫn bị một roi quất lên tạo thành một đoạn dài vết roi cháy đen. Trong phút chốc vị trí xung quanh vết roi quất bay lên một luồng khí đen, và tan ra tạo thành vô số nước trắng rã ra như đá lạnh,.
Lộ Hành xoay roi thu nó về quấn lên cổ tay. Cùng lúc ấy một luồng mùi máu tanh nồng đậm bay đến, anh nhíu nhíu mày. Lòng anh tự rõ là dã chậm một bước rồi.
Phạm Chí Ba bị con dao kia đâm, máu làm vật tế cho anh linh. Anh linh kia đã bị Kim Anh Dân quên mình áp chết lại lần nữa thức tỉnh, nó bùng lên luồng máu tươi sát khí mạnh mẽ.
Giữa không trung xuất hiện một cụm khí đen, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của một đứa nhỏ, Lộ Hành không quan tâm được gã ngài Vu kia, trong chớp mắt khi lật tay trong tay đã cầm một xấp bùa chú rồi bị anh tung mạnh ra ngoài, vừa khéo bao vây đám khí đen kia vào giữa.
Lộ Hành kết ấn trói buộc bên ngoài trước rồi lại biến nó thành hàng ma ấn, quát lớn: "Tất thần hỏa đế, vạn ma cộng phục! Lập tức nghe lệnh, thu!"
Động tác tay của hắn nhanh chóng như sấm rền, bùa chú nghe theo hiệu lệnh mà áp chế thứ ở giữa, lúc thấy chỉ một chút nữa đã áp chế cho đám khí đến kia xẹp lép, coi bộ sắp hoàn toàn khóa lại.
Hai người ngoài cửa sổ cũng sốt sắng nhìn, Tào Khiết mới vừa thở phào một cái, Kiều Quảng Lan lại chợt nói: "Không được!"
Lời hắn còn chưa dứt, bóng đen giữa không trung bỗng nhiên xoay tròn, bùa chú nổ tung, trên người Phạm Chí Ba bay ra vô số sát khí màu đỏ, bị anh linh hấp thụ sát khí, chỉ chớp mắt đã biến thành một cái xác khô còn nó thì nở lớn gấp đôi, hoàn toàn biến thành dáng vẻ của đứa trẻ sơ sinh.
Hết chương 83.
Đôi lời muốn nói: Haiz, thương mấy bé nhà má Túy thiệt chứ. 😢 Dù từ hồi đọc Đam đến giờ mình không thể đọc lại Ngôn nữa, nhma đôi này làm mình đau lòng thật sự ấy.