“Dựa vào thực tiễn đã đưa ra tri thức thực sự là điều cực kỳ quan trọng đối với ngươi. Cho nên ta muốn nghiêm túc bồi dưỡng ngươi, không chỉ đơn giản là linh đan sư, huyền đan sư thậm chí thánh đan sư, thần đan sư, ngươi đều có thể đạt tới!”
Nghe vậy, toàn thân Thẩm Văn Hiên chợt căng thăng.
Huyền đan sư?
Thánh đan sư?
Thần đan sư?
Những danh hiệu này, hắn ta chưa từng nghe qua.
“Bây giờ nói với ngươi những điều này có lẽ còn quá sớm, nhưng sẽ có một ngày, ngươi hiểu được. Tay thất khiếu này ngươi phải nắm thật chắc, đừng phụ lòng mong đợi của vi sư!”
“Vâng!”
Ngồi liền một mạch 3 ngày, Tần Ninh luận đạo cùng Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên càng ngày càng bội phục tới tận đáy lòng sự hiểu biết của Tần Ninh.
Thật khó mà tưởng tượng, Tần Ninh 17 tuổi mà làm thế nào có hiểu biết nhiều như vậy? Sách cổ, truyền thuyết, hạ bút thành văn, ví dụ về mặt nào của đan thuật cũng có.
Thời gian 3 ngày mà Thẩm Văn Hiên cảm giác cho 3 năm cũng không thể lĩnh ngộ được những điều này.
“Sau này ngày tháng còn dài, ngươi đi theo ta, học đan thuật, cứ từ từ, không cần vội”.
“Vâng!”
Thẩm Văn Hiên cung kính khom lưng.
Hắn ta thật sự kính phục Tần Ninh.
Đối với võ giả mà nói, khâm phục dành cho người mạnh hơn mình. Đối với đan sư mà nói, sự khâm phục chỉ dành cho người có tầm hiểu biết gấp mấy lần bản thân.
Tần Ninh chính là một người như thế.
Hiểu biết, cách giải thích, kiến thức của Tần Ninh đều vượt xa hắn ta, không chỉ là hắn ta mà sợ rằng cả cha hắn ta cũng không thể so bì. Chẳng trách đại sư Khương Vinh lại sùng bái sư tôn của mình như thế.
“Tần công tử”.