Điên rồi điên rồi, Tần Ninh thực sự điên rồi, Hạng Tam Vương đã chết, sợ rằng cho dù vứt bỏ hết tâm nguyện cả đời, Hạng Đế cũng muốn tiêu diệt Tần Ninh và đế quốc Bắc Minh.
Tần Ninh thực sự không sợ chết sao? Cứ như vậy giết chết Hạng Tam Vương.
“Chạy thoát?”
Nhìn hai người kia chỉ mất một cánh tay, Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại thản nhiên cười nói: “Thì ra là có người ra tay cứu các ngươi!”
“Hẳn là Sở Đế và Địch Đế? Nếu đã đến đây, vì sao lại không xuất hiện?”
“Ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, khó trách đế quốc Bắc Minh và đế quốc Thương Nghiễm có thể hợp tác với nhau, đạp thượng quốc Cảnh Thiên xuống dưới!”
Giờ phút này, một âm thanh tao nhã chậm rãi vang lên.
Giọng nói kia vừa dứt, một bóng người xuất hiện, bước đi ở giữa không trung mà như đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, sau đó dừng ở trăm mét trên không trung, đảo mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Trên người là bộ trang phục luyện võ màu vàng, tóc dài được chải búi gọn gàng, đầu đội mũ vàng, mặc dù có vẻ ngoài trung niên nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn.
“Sở Đế!”
Nhìn người vừa tới, người của đế quốc Bắc Minh ở phía dưới đã sợ đến ngây người.
Sở Đế, hoàng đế của cương quốc Đại Sở, đứng vị trí thứ nhất trong ba mươi sáu cương quốc, là đời sau của Sở Vương, một trong tam hoàng thất vương.
Nghe đồn người này là cường giả cảnh giới Thiên Nguyên.
Cảnh giới Thiên Nguyên chia thành cảnh giới Tiểu Tam Nguyên và cảnh giới Đại Tam Nguyên.
Cho dù là cấp thấp nhất của cảnh giới Tiểu Tam Nguyên thì cũng là cường giả mà kẻ khác phải ngước nhìn.
Những người như bọn họ, có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy được dáng vẻ của Sở Đế, nhưng mà hiện tại, Sở Đế lại xuất hiện ở nơi này, ở đế đô của đế quốc Bắc Minh.
Tất cả là bởi vì Tần Ninh.
“Sở Đế ở đây, hẳn là Địch Đế cũng đến nhỉ?”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Thật đúng là kẻ sinh sau ắt hơn bậc ông cha!”
Một âm thanh thô kệch vang lên, ở giữa không trung, một bóng người lại bước đến.
“Địch Đế!”
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.