"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tựa vào cửa sổ, Tần Hải trầm mặc tự hỏi.
"Hình như có... cướp?"
Tần Ninh cau mày.
"Ăn cướp? Đùa gì vậy!"
Tần Hải lúc này càng cảm thấy ngạc nhiên.
Những quán trọ này được đế quốc Bắc Minh đặc biệt xây dựng để làm nơi nghỉ ngơi cho các võ giả từ nơi khác đến đây, dám tới cướp, ai lại có lá gan lớn như vậy?
"Chúng ta làm gì đây?"
Tần Hải lúc này mới thận trọng nói: "Đi thôi nhé? Những người này dám đến đây cướp, cũng đủ cho thấy bọn chúng tự tin có thể giải quyết hết tất cả. Thật không sáng suốt khi ở lại chỗ này!"
"Không sao đâu!"
Tần Ninh phất tay một cái nói: "Không khiêu khích tới chúng ta là được, nếu như bọn chúng dám khiêu khích chúng ta, bọn chúng muốn giữ mạng cũng khó!"
Nhìn thấy Tần Ninh tự tin như vậy, Tần Hải cũng không nhiều lời.
Có tiếng cót két vang lên vào lúc này, cửa sổ phòng hai người đột nhiên mở ra.
Lúc này lộ ra một cái đầu nhỏ.
Đôi mắt to tròn linh lợi sáng lên khi nhìn vào trong, khuôn mặt non nớt vui vẻ tuy bẩn thỉu nhưng vẫn không che giấu được sự thanh tú đằng sau.
Đó là một cô bé trông khoảng sáu bảy tuổi, khi cửa sổ được mở ra, cô bé liền nhảy vào trong không chút khách khí.
Cô bé mặc một bộ đồ rách rưới, trông giống như một đứa trẻ ăn xin.
“Nhóc là ai?”
Tần Hải thận trọng hỏi.
“Ta?”, cô bé cười ngọt ngào nói: “Ta tên là Lăng Tiểu Phi!"
Cô bé không chút sợ hãi, cười nói: "Hai vị ca ca, có người đang truy bắt ta ở bên ngoài. Bọn chúng là kẻ xấu. Bọn chúng muốn dùng máu của ta để luyện đan. Hai vị ca ca có thể cho ta ở lại đây được không?"
Lăng Tiểu Phi chớp chớp mắt, bộ dạng đáng thương nói.
“Không được!”
“Được!”
Trong chớp mắt, Tần Hải cùng Tần Ninh đồng thanh nói.
“Tam đệ!”, Tần Hải có chút lo lắng nói: “Con bé này không rõ danh tính, nói không chừng còn là đại tiểu thư của nhà người ta, cứ cho ẩn nấp ở đây như vậy chẳng phải là không tốt lắm hay sao?"
"Ta biết nhị ca đang lo lắng cái gì!"
Tần Ninh cười nói: "Mấy người kia là tốt hay xấu, hỏi một chút thì biết".
Nghe vậy, Tần Hải chỉ có thể cười khổ.
Tam đệ này của hắn ta đúng là... không sợ trời, không sợ đất!
"Nhóc con, xin chào, ta là Tần Ninh!"
Tần Ninh làm bộ ngây thơ nhìn cô bé trước mặt.
Nhìn bộ dạng đó, ai cũng sẽ cảm thấy hắn giống như một người đại ca hòa nhã của nhà hàng xóm.
"Tần Ninh ca ca, cám ơn huynh!"
Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.
"Không cần không cần, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, nhóc có thể nói cho ta biết nhà nhóc ở đâu không?"
“Nhà?”
Lăng Tiểu Phi nghe vậy thì sống mũi chợt cay cay, nước mắt tuôn rơi.
"Ta không còn nhà nữa, cha mẹ của ta đã bị chúng giết chết, ta chỉ có một mình!"
“Vậy còn cha mẹ ruột của nhóc thì sao?”, Tần Ninh hỏi lại.
"Hả, Tần Ninh ca ca, huynh làm sao biết không phải cha mẹ ruột của ta bị giết?"
Lăng Tiểu Phi ngay sau đó kinh ngạc hỏi: "Huynh biết cha mẹ ruột của ta sao?"
“Biết?”
Tần Ninh lắc đầu: "Tuy rằng không quen biết họ, nhưng ta nhất định giúp nhóc tìm, nhưng có thể sẽ phải tìm rất lâu".
"Bao lâu?"
"Ngắn thì vài chục năm, dài thì vài trăm năm, thậm chí là... vài vạn năm!"
Khi nghe nói vậy, khuôn mặt của cô bé tái nhợt.
“Xong đời rồi!”
Đặt mông ngồi dưới đất, tiểu nha đầu sầu bi nói: "Ta sao có thể sống nhiều năm như vậy? Ta nhìn thấy mấy người già trong thôn đều chỉ sống đến hơn tám mươi tuổi liền chầu trời, đến lúc đó, ta chỉ sợ mình cũng đã chầu trời mất rồi!"
"Không đúng không đúng? Đến lúc đó, có lẽ cha mẹ ta cũng đã chết già. Bọn họ còn chưa nhìn thấy ta, làm sao có thể nhận ra ta!"
Tiểu nha đầu bắt đầu lẩm bẩm, trông như một bà cụ non.
"Không thể thế được!"
Tần Ninh lúc này lại nói: "Chỉ cần nhóc nguyện ý đi theo Tần Ninh ca ca, ta có thể dẫn nhóc đi tu luyện, giúp nhóc tìm cha mẹ!"
“Tu luyện?”
Tiểu nha đầu lại nói: "Là như thế này phải không?"
Bàn tay của cô bé vung lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đạo linh hải.
“Cảnh giới Linh Hải...”
Tần Hải kinh ngạc vô cùng.
Một cô bé mới sáu bảy tuổi mà đã là cường giả trong cảnh giới Linh Hải, nói ra ai dám tin?
Mà nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh chợt lóe lên một chút, phán đoán trong lòng hắn lại càng thêm vững vàng.
"Đúng, chính là như vậy!"
Tần Ninh cười nói: "Trên người nhóc hẳn là có nhiều hơn một đạo linh hải, đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Lăng Tiểu Phi mỉm cười, đứng dậy, một tiếng ong ong vang lên, vận khí toàn thân, trong bàn tay hiện lên tất cả chín đạo linh hải.
Tần Hải lúc này cứng đờ, suýt nữa ngã xuống đất.
"Cảnh giới Linh Hải tầng chín... đây là..."
Tần Hải chỉ cảm thấy từ khi sinh ra đến nay, thế giới quan của chính mình đã hoàn toàn sụp đổ.
"Cũng không phải là cảnh giới Linh Hải tầng chín!"
Tần Ninh cười nói: "Tiểu nha đầu này quả thật có thể ngưng tụ chín đạo linh hải, nhưng không biết khống chế, thật thú vị. Không ngờ lại có thể gặp được... hậu duệ của Cửu U Chu Tước... "
Cửu U Chu Tước? Đó là cái gì?
Tần Hải thấy tam đệ của mình càng ngày càng khó lường.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, mọi người còn chưa kịp định thần nghỉ ngơi, một số người sức yếu đã bị lôi thẳng ra ngoài.
Lúc này, trong số hàng trăm tên bịt mặt, hai tên cầm đầu có khí tức thâm trầm đều là cường giả ở cảnh giới Linh Hải.
"Đại ca, hầu như đều đã bắt hết người tới đây rồi, nhưng có ba phòng không mở cửa!"
“Hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen to lớn nhíu mày thật chặt.
"Vậy thì phải ép chúng mở cửa, nhất định phải tìm thấy con bé đó!"
Tên đó lại hừ một tiếng, nói: "Lần này chúng ta giả làm thổ phỉ, đã vi phạm pháp luật của đế quốc Bắc Minh, đây là tội chết. Nếu như không bắt được người, thì huynh đệ chúng ta đều sẽ tiêu đời!"
“Đã rõ!”
Ngay lập tức, hơn một chục người chia làm ba nhóm, leo lên tầng hai của nhà trọ.
Rầm rầm...
Nhưng vào lúc này, trong một căn phòng ở bên trái tầng hai, cánh cửa mở ra, mấy người mặc đồ đen không thể phản kháng, đã bị đánh chết và ném ra khỏi phòng.
"Là tên nào không có mắt, dám quấy rầy thiếu gia ta đang thanh tịnh tu luyện?"
Từ trong phòng, một bóng người bước ra.
Hắn ta mặc áo tím, khuôn mặt trắng nõn, thần thái phù phiếm, cho người ta cảm giác về một thiếu gia nhung lụa.
"Ngươi không thấy con dấu của nhà họ Tề ở quận Thiên Thủy sao?"
Thiếu niên kia vươn vai một cái, liếc nhìn xuống phía dưới, ngáp một tiếng rồi nói: "Ăn cướp sao? Dám cướp quán trọ ở đế quốc Bắc Minh, các ngươi cũng thật là không sợ chết!"
"Nhân lúc thiếu gia ta còn chưa nổi giận, mau cút đi!"
Tề gia ở quận Thiên Thủy!
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của tên cầm đầu khẽ thay đổi.
Tên áo đen cầm đầu lập tức chắp tay nói: "Ta vô tình quấy rầy công tử nghỉ ngơi, dám hỏi công tử là vị nào của Tề gia?"
"Không tin ta?"
Thiếu niên áo tím vỗ vai nói: "Tề Hạo nhà họ Tề!"
Ngay khi câu này được nói ra, tên áo đen khẽ run lên.
Quận Thiên Thủy là một quận thuộc đế quốc Bắc Minh với dân số ngàn vạn người, rất nổi tiếng trên toàn bộ đế quốc Bắc Minh.
Nhà họ Tề còn nổi tiếng hơn nữa.
Nghe nói