“Đối với những con bọ nhỏ bé đó thì đạp chết là được rồi!”
Ba tên này mỗi người một câu, nhìn đám người như nhìn một con rối, vẻ bỡn cợt trong ánh mắt khiến người ta phẫn nộ.
Nhưng Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung thì lại tức giận mà không dám nói gì.
Kha Vũ kia ẩn giấu thực lực, bây giờ mới thể hiện ra sức mạnh thật sự, có thể so sánh với nhân vật trong 10 người đứng đầu bảng Thiên Anh.
Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh cũng không dễ chọc.
Lúc này, mọi người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung cũng vô cùng lo lắng.
Đối phương có số người đông hơn gấp đôi, thật sự giao đấu thì bọn họ thua không nghi ngờ gì.
“Công chúa điện hạ!”
Địch Khánh lúc này bước ra, chắp tay nói: “Chúng ta và Tần Ninh chỉ là kết bạn đồng hành mà thôi, những người này rõ ràng là có ân oán với Tần Ninh, không liên quan tới chúng ta, không bằng… chúng ta đi trước!”
“Nói hay lắm!”
Kha Vũ vỗ tay cười nói: “Người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung rời đi thì ta sẽ không tính toán!”
Kha Vũ cũng hiểu rõ, thực sự muốn đối phó với người của cương quốc Nam Yến và cương quốc Linh Lung thì sau khi rời khỏi Đại Hoang Cổ, nếu hai cương quốc lớn nhận được tin chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nhưng Tần Ninh thì không như vậy.
Chỉ là một thằng nhóc thối tha của đế quốc Bắc Minh mà dám có ý ngỗ ngược với hắn ta vậy thì chắc chắn là đâm đầu vào chỗ chết.
Công chúa Linh Lung tỏ ra bình tĩnh, không nhìn ra là nghĩ cái gì.
“Tần công tử, xin lỗi!”