“Nhưng có người khác xông vào, khi đó mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, ít nhất có thể giúp chúng ta thăm dò không ít phiền phức”.
“Lại nói, có bảo đồ ở đây, chờ bọn chúng nếm trải đủ loại nguy hiểm thì chúng ta lại tiến vào, đi theo chỉ định của bản đồ thì sẽ giảm được không ít thời gian”.
Lời này nói ra, Tang Khắc mới chắp tay cười nói: “Hoàng tử Khương Vinh tính toán thật hay!”
“Cũng thường thôi!”
“Tang Khắc huynh, công tử Bạch Tùng Thanh, lần này ba cương quốc ta liên hợp, đến lúc tìm được bảo vật thì sẽ chia đều, chỉ mong ba chúng ta có thể hợp tác thành công”.
“Nhất định rồi!”
“Đó là đương nhiên!”
Đội ngũ mấy chục người lúc này chỉnh trang rồi tiếp tục xuất phát, phía sau bọn họ cũng có không ít đội ngũ chậm rãi đi theo.
Mà khoảng hai ngày sau đó, ba người Khương Vinh dẫn đội xuất hiện ở góc sâu trong dãy núi, đứng trước một tòa nhà nhìn giống sừng trâu chìa ra.
“Chính là nơi này!”
Kha Vũ không khỏi hưng phấn nói.
“Mọi người hiện tại nghe theo hiệu lệnh của ta”.
Kha Vũ lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoang có ba cửa vào, ta đi vào đường này sẽ giảm bớt nhiều phiền phức đi, mọi người theo sát ta nhé”.
Kha Vũ nói xong thì đi trước dẫn đường.
Mà theo hành động của nhóm Kha Vũ thì những võ giả đi theo phía sau cũng không nén nổi, từng tên bám sát vào đội ngũ của Kha Vũ.
Một đường đi theo, Kha Vũ cũng không cắt đuôi bọn chúng, bây giờ đã đến khu di tích, rõ ràng là Kha Vũ cũng không định che giấu điều gì.
“Công chúa điện hạ, chúng ta đã đi vào rồi ạ!”
Lúc này, Địch Khánh nhào người tới, vội vàng nói: “Chúng ta cũng nhanh đi theo thôi ạ”.
Công chúa Linh Lung nghe vậy thì nhìn sang Tần Ninh.
“Vội vàng làm gì?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ nào có thể bảo đảm không phải là chúng đi vào cửa chết chứ?”
“Cửa chết?”
Địch Khánh hừ một tiếng rồi nói: “Kha Vũ kia tay cầm bảo đồ, sao có thể đi nhầm được? Trước đây ngươi từ chối ý tốt của hắn ta, ta thấy bây giờ ngươi lo lắng bị hắn ta nhắm vào mình thì có?”
“Công chúa Linh Lung, tên thuộc hạ này của cô thật sự nên bị vả cho mấy phát vào miệng, nếu cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác với ta!”, Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
“Ngươi…”
Bốp…
Một tiếng tát giòn giã vang lên, công chúa Linh Lung nhìn Địch Khánh, không nén nổi quát lên: “Câm miệng, ngươi lắm mồm quá!”
Địch Khánh ăn một cái tát thì cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Tần công tử, chúng ta nên làm thế nào?”