“Mười viên? Sao ngươi không cướp luôn đi?”, Địch Khánh lúc này gầm lên: “Tên nhãi kia, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.
“Địch Khánh, lui xuống!”
Công chúa Linh Lung lại nói: “Giờ ngươi không nghe lệnh của ta nữa đúng không?”
“Công chúa điện hạ...”
“Lui xuống!”
Sắc mặt công chúa Linh Lung lạnh lùng.
Sắc mặt Địch Khánh lúc này mới trở nên khó coi, lui lại về sau.
“Được, mười viên!”
Công chúa Linh Lung vung tay, mười viên nguyên thạch hỏa linh kim hướng về phía Tần Ninh.
“Đưa đàn cho ta!”
Tần Ninh lúc này nhận lấy cây đàn, đặt ở hai đầu gối, bàn tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn chói tai bỗng vang lên.
Tất cả mọi người xung quanh tức thì che lỗ tai lại.
“Đang gảy cái gì vậy trời?”
“Chói tai quá đi mất!”
“Đừng gảy nữa, mau dừng lại đi!”
Mấy người xung quanh không khỏi oán trách, tiếng đàn của Tần Ninh và công chúa Linh Lung đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhưng lúc này Tần Ninh cũng chẳng quan tâm.
Tiếng đàn vang lên không ngừng, dần dần, những linh khí trói buộc đến cây đàn cũng nhảy ra.
“Công chúa, người xem, cái tên này chẳng hiểu gì về đàn cả”, Địch Khánh không khỏi phàn nàn.
“Đừng nói chuyện!”
Công chúa Linh Lung lúc này như đang mê muội, nhìn từng hành động của Tần Ninh.
Khúc đàn này kéo dài gần nửa canh giờ.
“Phù...”