“Cùng lên đi!”
Lúc này, mười mấy người phía sau, chen nhau mà lên, trong mấy người này có không ít cảnh giới Linh Phách tầng 5 tới tầng 9.
“Thiên Lãm Thanh, Nhạc Vân Nhiên, các ngươi quá láo xược!”
Yến Quy Phàm không thể nhịn được.
Đám người cương quốc Nam Yến cũng nhất loạt xông lên.
Nhân mã hai bên giao đấu, đám người xung quanh cũng không dám tham gia bừa bãi.
“Công tử Hồng Hà, cô nương Bách Linh, hai người cứ đứng nhìn như thế sao?”
Nhạc Vân Nhiên gầm lên: “Chúng ta liên thủ thì thằng nhãi này sẽ chết không còn nghi ngờ gì. Các ngươi chặn đám người Yến Quy Phàm, còn gã này để cho bọn ta!”
Cô nương Bách Linh và công tử Hồng Hà kia đưa mắt nhìn nhau rồi cùng xông lên.
Không thể không nói, sức hấp dẫn của mười mấy lệnh bài tông môn quả là lớn.
Bọn chúng không nhịn nổi đều muốn ra tay.
Dù sao, đối phương chỉ là Tần Ninh và đám người Yến Quy Phàm khó đối phó một chút thôi.
“Những kẻ không sợ chết cũng nhiều thật!”
Tần Ninh nhìn bên dưới khẽ cười.
“Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng, kể cả Sở Thiên Kiêu cũng không dám bán đấu giá ở nơi này. Đó là mục đích của tất cả mọi người trong chuyến đi này, ngươi không biết trời cao đất dày, thì phải biết chữ chết viết thế nào đi!”, Nhạc Vân Nhiên và Thiên Lãm Thanh xông thẳng tới chém giết.
Thời khắc này, Thiên Lãm Thanh mất đi một tay, nhưng máu đã ngừng chảy, tinh thần trở nên phấn chấn hơn. Ban nãy hắn ta đã ăn một viên linh đan, xem ra là để tạm thời áp chế vết thương.
Hai người thành tư thế giáp công, trực tiếp xông về phía Tần Ninh.
“Muốn chết thì ta tác thành cho!”
Tần Ninh sải bước ra, một lần nữa vung cước.
“Cẩn thận, một cướp của kẻ này vô cùng đáng sợ!”
“Đã hiểu, vậy thì dùng chiêu đó đi!”