Vân Sương Nhi lại không nhịn được cau mày nói: “Công tử không thua đâu”.
“Không thể thua?”
Thánh Thiên Viêm khổ sở nói: “Đó là cảnh giới Linh Phách tầng 9 đấy…”
Nếu nói Tần Ninh có thể đánh vượt cấp thì hắn ta tin, nhưng vượt tới 4 tầng thì điều này không phải là đáng cười sao?
Kể cả thần tiên hạ phàm thì cũng không thể làm được.
“Ta tin là công tử có thể làm được!”
Vân Sương Nhi mỉm cười.
Thánh Thiên Viêm lúc này thật sự muốn chạy. Nhưng hắn ta biết, kể cả chạy thì cũng không có tác dụng gì.
Tần Ninh chết thì hắn ta cũng xong đời.
Mà ở một bên, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh lại lạnh lùng đứng nhìn.
Chỉ là một thằng nhãi cảnh giới Linh Phách tầng 5 mà dám mở miệng nói lời ngông cuồng, hoặc là có thế lực lớn chống lưng, hoặc là thực lực của bản thân vô cùng lớn.
Nhưng bây giờ, Tần Ninh không có cả hai điều đó thì chính là bị ngu.
Chỉ đơn thuần là kiêu ngạo, tự đại, ngông cuồng, kém hiểu biết.
Gã này chết 100 lần cũng không đủ.
“Chết đi!”
Lúc này, ánh kiếm của Yến Lạc chém xuống, toàn bộ linh khí ùn ùn xông ra, đủ để áp chế cảnh giới Linh Phách tầng 5 bình thường.
“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh đã có động thái.
Hắn đứng tại chỗ, bất chợt đạp ra một chân.
Một đạp này mang theo một luồng ánh sáng vàng, như chân thần từ trên trời giáng xuống, bước thẳng ra.
Bụp…
Lúc này, một chân, đạp xuống.
Phụt…
Toàn thân Yến Lạc như chịu va chạm với một ngọn núi mà bắn ra như một chiếc lá rồi ngã xuống đất, nôn ồng ộc ra máu tươi.
“Yến Lạc!”
Ba người Yến Quy Phàm lúc này cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tình huống gì vậy?