Ông ta của khi đó mới chỉ là thiếu niên, các đệ tử cùng thế hệ trong Giang gia đều đã có thành tựu, nhưng ông ta thì luôn chậm hơn bọn họ, dần dần bị gia tộc cho ra rìa.
Một gia tộc muốn trường thịnh không suy thì phải có những làn gió mới mạnh mẽ và trưởng thành.
Ông ta không mạnh mẽ, không trưởng thành, dĩ nhiên sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng vào lúc ấy, ong ta đã gặp một vị thanh niên.
Một thanh niên thay đổi ông ta cả đời.
Mà mãi cho đến về sau, khi ông ta trở thành đại diện thiên tài Giang gia đi vào Võ Môn, gặp mặt vị Cuồng Võ Thiên Đế tràn ngập sự truyền kỳ đó mới biết được, hai người này là một.
Từng cảnh tượng ngày xưa hiện lại trước mắt ông ta rõ mồn một.
Giang Tĩnh lúc này run rẩy nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Vị đại nhân kia hiện nay sao rồi?”
Nghe vậy, Tần Ninh lập tức đáp: “Đang sống sờ sờ ngay trước mặt ngươi đây”.
Nghe vậy, Giang Tĩnh không tin tưởng, nhìn Tần Ninh.
“Chỉ bằng vài ba câu của ngươi mà cũng khiến ta tin à?”
Tần Ninh nghe vậy, chỉ cười nói: “Ngươi đương nhiên sẽ không tin, nhưng ngươi không thể không tin”.
“Tiểu Lập Thanh, ngươi quên những gì mình từng nói rồi à?”
“Sao?”
Tần Ninh mở miệng: “Cả đời này, cả đời sau, cả đời sau nữa của Giang Tĩnh sẽ không bao giờ làm trái Thiên Đế, mãi mãi không đổi”.
“Đây là ước định giữa hai chúng ta mà?”
“Ta nghĩ trong Hạ Tam Thiên này không có đến người thứ ba biết được lời này!”
“Nếu ngươi vẫn không tin”.
Tần Ninh lúc này nắm chặt tay, một ấn phù ngưng tụ thánh văn xuất hiện.
“Ta hóa giải ấn phù trên người ngươi xem sao”.
Nói xong, ấn phù phóng tới chỗ Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh lúc này tuyệt không ngăn cản, thực lực của Tần Ninh không có khả năng làm ông ta bị thương.
Ấn phù kia phóng vào ngực Giang Tĩnh, chỉ thấy ngực ông ta lúc này xuất hiện một sắc đỏ, chú ấn ẩn hiện, hóa thành một đạo huyết ấn.
Vào lúc huyết ấn kia ngưng tụ thì hóa thành một chữ cái.
Cuồng!
Trong nháy mắt, thân thể Giang Tĩnh run rẩy, phù một tiếng, ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Cuồng Huyết Ấn, ngươi... ngươi...”