Mà Thánh Minh Hoàng cũng chỉ cười khổ.
Ông ta hết cách rồi.
Tần Ninh thật sự quá mạnh mẽ. Đối diện với thượng quốc là giết không tha. Ông ta cứ nghĩ Tần Ninh sẽ khiêm tốn hơn khi đứng trước cương quốc.
Nhưng Tần Ninh vẫn như vậy.
Có lẽ là hắn không sợ trời không sợ đất, cho nên thượng quốc, cương quốc, tông môn thì có là gì đâu?
Mặc dù vậy, Thánh Minh Hoàng vẫn không lo lắng lắm mà mong đợi nhiều hơn.
Mong đợi những biểu hiện của Tần Ninh ở Đại Hoang Cổ.
Với tính cách của hắn thì e là Đại Hoang Cổ sẽ dấy lên một hồi phong ba đấy.
Nhưng Đại Hoang Cổ là nơi đã trải qua hàng vạn năm thay đổi, nguy hiểm trùng trùng.
Hơn nữa lại có sự áp chế với uy nặng cường đại.
Bức tượng đáng sợ của Tần Ninh sẽ mất công hiệu ở trong Đại Hoang Cổ.
Vậy Tần Ninh sẽ làm thế nào đây?
Không có chỗ dựa lớn mạnh thì chỉ đành dựa vào thực lực của bản thân hắn thôi.
Rồi từng người dần dần rời đi.
Lúc này Tần Ninh đi đến bên hồ rồi ngồi xuống.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng sau lưng hắn mười bước.
Thương Hư thì bước lên trên.
“Công tử...”
Thương Hư nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Công tử, đó là tàn hồn của giao long răng xanh sao ạ?”
“Ừ!”
“Công tử, năm đó tôn giả Đại Hoang bị ngài giết, tại sao giao long răng xanh vẫn...”
“Vẫn giúp ta?”
Tần Ninh nhìn Thương Hư, cười nhạt: “Ngươi nghe ai nói là tôn giả Đại Hoang khiêu chiến ta và bị ta giết chết vậy?”
“Cương vương Minh Uyên ạ...”
“Thằng nhóc này chỉ đoán mò mà thôi”, Tần Ninh đáp: “Tôn giả Đại Hoang tu hành cảnh giới siêu việt Hóa Thần không dễ dàng. Năm đó, hắn ta muốn dòm ngó đại đạo, nhưng lại đi vào con đường tà ác, vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, đến mức muốn giết cả gia đình mình. Thế mà cuối cùng giao long răng xanh đã tìm đến ta và xin ta giúp tôn giả Đại Hoang”.