Thiên Nguyên linh cảnh là thứ mà bọn họ từng phải vào mật địa mới lấy được. Để có được Thiên Nguyên linh cảnh, thượng quốc Thánh Nguyệt năm đó đã phải hi sinh tính mạng của mười mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ.
Vật này vô cùng đặc biệt, uy năng cực lớn, được xếp vào hàng linh khí truyền thừa của thượng quốc Thánh Nguyệt cùng với thương Chấn Thiên mà lão tổ nguyên soái Thánh Huy truyền lại.
Món này không thể nói mượn là mượn đực.
“Chuyện này thì ta không làm chủ được rồi...”, Thánh Chuy cười khổ đáp.
“Vậy ai có thể làm chủ được? Thánh Minh Hoàng sao?”, Tần Ninh bình thản nói: “Ông ta có làm chủ được không?”
Lời này nói ra khiến Thánh Chuy cực kỳ không vui.
Cho dù là quốc chủ của thượng quốc Kim Càn, thượng quốc số một trong số bảy thượng quốc lớn đến đây cũng không gọi hẳn tên của phụ hoàng như vậy.
Dường như Tần Ninh không coi ai ra gì cả.
Thánh Chuy lại nói: “Phụ hoàng ta đúng là có thể làm chủ, nhưng Thiên Nguyên linh cảnh là chí bảo, cũng không phải thứ mà Tần công tử nói mượn là mượn được!”
“Đương nhiên ta sẽ không mượn không công rồi”.
Tần Ninh cười nhạt: “Để làm thù lao, ta sẽ đồng ý một điều kiện mà thượng quốc Thánh Nguyệt các ngươi đưa ra”.
Lời này nói ra, Thiên Động Tiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sửng sốt.
Xem ra viên đá Tứ Phương kia rất quan trọng với Tần Ninh, nếu không hắn cũng không nói như vậy.
Một điều kiện.
Một điều kiện của Tần Ninh quý giá vô cùng.
Đến cả cảnh giới Thiên Võ, Tần Ninh còn tát chết được thì điều kiện này quan trọng vô cùng, chỉ ba bọn họ mới hiểu rõ.
Khương Vinh cũng cực kỳ ngạc nhiên. Tần Ninh có đan thuật thông thiên, nếu thượng quốc Thánh Nguyệt có thể lấy cái này làm điều kiện thì e rằng chỉ dùng mỗi Thiên Nguyên linh cảnh thôi cũng là quá hời cho thượng quốc Thánh Nguyệt.
Nhưng rơi vào tai Thánh Chuy thì lại cực kỳ khôi hài.
Một điều kiện?
Một thanh niên mười sáu mười bảy tuổi như Tần Ninh, thì điều kiện cái gì?
Đi từ đế quốc Bắc Minh ra thì e là tên nhóc này chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng Tần Ninh dù gì cũng được đại sư Khương Vinh dẫn theo, hắn ta không tiện nói.
Đi qua vô số tầng kiến trúc, cuối cùng bọn họ cũng đến một quảng trường.
Bốn phía của quảng trường này đều có hộ vệ mặc áo giáp xanh đứng nghiêm trang, mà cũng có rất nhiều quan to hiển hách đang ở đây, náo nhiệt vô cùng.
“Khương đại sư, mọi người ngồi ở đây nhé!”
Thánh Chuy lịch sự nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!