“Ngươi không phải!”
Đôi mắt Bắc Thương Đế Quân xẹt qua vẻ kinh ngạc, nói: “Ngươi thật sự là lão Tần à?”
“Nói nhảm, ngoại trừ ta ra thì có ai nhìn thấy được tâm địa gian xảo của ngươi nữa?”
Nghe đến lời này, Bắc Thương Đế Quân run rẩy cười.
“Khụ khụ, nói cũng phải, phóng tầm mắt ra cả thiên hạ, cũng không ai có thể bằng ngươi được!”
Bắc Thương Đế Quân nhếch miệng cười nói: “Nhưng ta cũng khá tò mò, ngươi lợi hại như vậy, làm sao lại trở về với bộ dáng này? Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ... Chậc chậc...”
“Thôi vậy, gọi ngươi xuất hiện cũng vô dụng mà”, Tần Ninh lắc đầu, bàn tay nắm chặt.
“Đừng đừng đừng, bạn bè cũ gặp mặt, sao mà nóng tính thế!”
Bắc Thương Đế Quân vội vàng nói: “Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng từng là bạn vong niên, ngươi còn gạt cả ta cơ mà”.
“Ha ha!”
Tần Ninh không thèm quan tâm.
“Ta đã xuất hiện ở nơi này, ngươi chắc cũng biết ta đến vì cái gì chứ?”
“Kính Bắc Thương?”
“Ừ!”
Bắc Thương Đế Quân cười khà khà nói: “Kính Bắc Thương mà, ngươi có lấy được không thì ta cũng không chắc lắm đâu. Ngươi đi Bắc Thương cung xem đã rồi tính, ta cũng không rõ lắm”.
Nghe vậy, Tần Ninh nhăn mày.
“Ta không lừa ngươi đâu, ngươi đừng nhìn ta như vậy!”
Bắc Thương Đế Quân vội vàng nói: “Năm đó, sau khi ngươi biến mất không lâu, có một đám người xông vào thiên cung Bắc Thương, thể ý niệm mà ta để lại ở cung chủ cũng bị đánh tan”.
“Ồ?”
Tần Ninh hơi kinh ngạc.
“Có thể đánh tan thể ý niệm của ngươi thì ít nhất cũng là lão cổ hủ ở linh cảnh Niết Bàn hả?”
“Đại khái là thế”.
Tần Ninh vuốt cằm, từ từ nói: “Người như vậy, không nhiều lắm...”
“Tới từ trung tâm đại lục - đại lục Thương Lan?”
“Tới từ đâu thì ta không biết, nhưng lại nghe được một cái tên — Thiên Đế các!”
“Lại là Thiên Đế các!”, Tần Ninh hơi nhíu mày.
Bắc Thương Đế Quân cũng sửng sốt.
Lại là Thiên Đế các?
Tần Ninh kể hết chuyện lúc trước ra.
Thiên Đế các nhúng tay vào rất nhiều chuyện của hắn.