“Thật vậy sao?”
“Công tử đã bao giờ lừa cô chưa?”
Vân Sương Nhi lúc này đột nhiên nở nụ cười, thanh thuần động lòng người, mỹ lệ ngạt thở.
Bên khác, Thạch Cảm Đương như cà tím ngấm sương, cúi đầu.
Càng mạnh hơn... càng mạnh hơn... càng mạnh hơn...
Trong đầu của hắn ta lúc này chỉ còn lại mấy từ này của Tần Ninh.
Tương lai Vân Sương Nhi còn mạnh hơn gấp nhiều lần Thần Thể của Diệp Viên Viên sao?
Vậy hắn ta là gì chứ?
“Tiểu Thạch Đầu!”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Có phải cảm thấy áp lực rất lớn không?”
“Đương nhiên rồi”.
“Sư tôn dẫn ngươi đến núi hư vô ở cung Mạc Sơn, thế nào?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi có thể chịu được áp lực, sư tôn cam đoan ngươi sẽ tiến được vào huyền cảnh Tạo Hoá!”
“Thật sao?”
“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu.
Chỉ cần có thể mạnh hơn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi là được.
Nếu như vậy thì đến lúc đó, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có trở thành sư mẫu thì hắn ta cũng không sợ hai vị sư mẫu này chèn ép hắn ta thô bạo được.
Bà cô già Cốc Tân Nguyệt kia nói một lời không hợp ý là một cái tát đánh hắn ta bay xa.
Không thể nhẫn nhịn được!
Bốn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, ở khu vực thiên cung Bắc Thương rộng lớn đi tới đi lui.
Tần Ninh vẫn đang tìm kiếm vị trí của phó cung tiếp theo.
Mà ở bên khác, bên trong cung Lăng Vân.
“Đào nhi...”
Một người đàn ông mặc trường sam lúc này sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.
“Các chủ xin hãy nén bi thương!”
Bùm...
Người vừa mở miệng khuyên nhủ trong nháy mắt bị một khí tức vô hình chèn ép nổ tung.
“Đào nhi của ta không còn nữa, ngươi bảo ta nén bi thương? Ý của ngươi là gì?”
Người đàn ông trung tuổi khóc rống lên, la hét ầm ĩ: “Là ai? Là kẻ nào giết Đào nhi của ta?”
“Điều tra cho ta, tra ra được ta phải giết sạch bọn chúng, báo thù rửa hận cho Đào nhi của ta!”
Long Diễm thân là các chủ của Long Hiên các, là vô địch huyền cảnh Tạo Hoá, ở trong đại lục Long Linh gần ngàn năm, thanh danh vang khắp gần xa.