Thạch Cảm Đương lúc này lộ ra vẻ ủ rũ.
Ba người Tần Ninh đi trên con đường đều có cảm giác bị áp chế, dựa vào việc linh khí bị áp chế mà liên tục làm mới cơ thể, gột rửa có thể.
Thế nhưng hắn ta bước trên con đường lại chẳng có bất cứ cảm giác gì cả!
“Ta...”
“Có thể là do thiên phú của ngươi quá kém đấy!”, Tần Ninh phất tay, trực tiếp đi qua con đường âm dương, không nói gì thêm.
Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ không tin, lắc đầu nói: “Thiên phú của ta kém sao? Nói đùa cái gì cơ chứ?”
Ngay lập tức đi theo sau Tần Ninh tiến vào chính điện.
Chính điện nhìn trông cũng không lớn lắm, dài rộng khoảng trăm mét.
Bên trong điện không có bàn, vị trí trung tâm có một cái lư đỉnh yên tĩnh đặt đó.
Cái lư đỉnh kia có màu đồng xanh nhạt, cao hơn nửa người, rộng nửa mét, dài khoảng một mét, là một lư đỉnh hình vuông.
Phía trên tai đỉnh có một màu nâu đen nhàn nhạt.
“Sư tôn... cái này là huyền khí!”
Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói.
Bên trong một thiên điện lại có huyền khí!
“Đan đỉnh!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Huyền đỉnh Hư Nhĩ!”
“Huyền đỉnh Hư Nhĩ?”
Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy? Ta nhớ lúc trước sư tôn có nói muốn luyện chế huyền đan cho Thanh Vân tông, mượn Đế Quân Bắc Thương cái huyền đỉnh Hư Nhĩ này dùng nhưng lão ta không cho mượn!”
“Bây giờ không phải là của chúng ta rồi sao?”
Tần Ninh khẽ cười nói.
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Đúng đúng đúng”.
Dứt lời, Thạch Cảm Đương liền đi đến ôm đỉnh!
“Không muốn chết thì đừng động vào”, Tần Ninh đột nhiên nói: “Cái huyền đỉnh Hư Nhĩ này không lấy được dễ dàng thế đâu!”
“Vậy làm sao mới lấy được?”
Bùm...
Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên trong đình viện phát ra một tiếng nổ.
Hai tiếng rên rỉ vang lên, cơ thể của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bay vào bên trong sảnh chính.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đi đến.
“Hả? Kim Chính Thiên? Hà Thanh Nguyên?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!