Bộp bộp bộp, tiếng va đập vang lên liên tục không dứt.
Hai người lúc này tung quyền cước cực nhanh, sấm chớp trên bầu trời.
Đoàng...
Âm thanh nặng nề vang lên, bóng dáng của Thần Nam Vân bật lại phía sau, đập xuống dưới.
Phụt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thần Nam Vân giờ phút này sắc mặt trắng bệch, thật sự thê thảm vô cùng.
“Tỷ thí với ta? Ai cho ngươi cái lá gan đấy hả?”
Tần Ninh đứng cách một khoảng vung tay ra, một vài tia sét chạy thẳng vào bên trong cơ thể của Thần Nam Vân.
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Cao thủ cảnh giới Địa Vị hậu kỳ của Thần gia ra tay rồi.
“Tam gia, giết hắn đi!”
Tam gia Thần Thước của Thần gia, đỉnh cao cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.
Thần Nam Vân bây giờ muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhìn sang Tần Ninh thì càng thêm tức giận.
Thần Thước nghe được tiếng nói tràn đầy tức giận của Thần Nam Vân liền ngưng tụ một chưởng ấn ở trong lòng bàn tay trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.
“Lão già, ngươi dám ra tay à?”
Thạch Cảm Đương cũng sẽ không ngồi im mặc kệ.
Cầm búa rìu trong tay, Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng, trực tiếp xông ra.
“Cút đi!”
Thần Thước gào thét.
“Thần Viễn, cùng xông lên giết chết tên này!”
“Được!”
Ngay lập tức, một vị cảnh giới Địa Vị hậu kỳ khác lúc này cũng xông lên.
Thạch Cảm Đương càng tức giận hơn.
“Dám xem thường ta à?”
Thạch Cảm Đương mắng to.
Nếu không phải bị giam cầm mấy vạn năm thì hắn ta bây giờ sớm đã vượt qua nữ nhân Cốc Tân Nguyệt kia rồi.
Cảnh giới Thiên Vị có là gì đâu?
Bây giờ hai cảnh giới Địa Vị hậu kỳ vậy mà dám xem thường hắn ta?
“Tự tìm cái chết!”