Những tháng ngày đó, tựa như lại trở về!
Cốc Tân Nguyệt lúc này đi lên phía trước.
“Vệ lão...”
“Nguyệt cô nương sau hơn tám vạn năm nhưng vẫn như xưa, thật đáng chúc mừng!”
Lão Vệ ha hả cười nói.
“Ông cũng không kém mà!”
Cốc Tân Nguyệt không thèm để ý, đáp.
Mấy người ở bên trong động, đều cảm thấy mừng rỡ.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lão Vệ đều quen nhau từ trước.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi, lúc này đều rất mê man.
“Công tử hại chúng ta thật thê thảm...”
Vân Sương Nhi cáu giận nói: “Cửu U Đại Đế, thảo nào công tử cái gì cũng biết...”
“Công tử sao lại giấu diếm chúng ta?” Diệp Viên Viên rất khó chịu nói.
“Không phải ta vừa nói cho hai cô biết rồi hay sao!”
Tần Ninh cười nói: “Chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ có điều cũng chỉ là một góc của tảng băng ấy mà. Các cô còn nhiều chuyện chưa biết rõ lắm, ta lười nói!”
Còn nhiều chuyện chưa biết rõ lắm?
Còn có những chuyện khác sao?
Hai cô gái cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là bây giờ suy nghĩ một chút, trước đây khi Tần Ninh muốn nhận các cô làm tì nữ, thần thái cao ngạo biết bao.
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Tần Ninh cho các cô cơ hội thay đổi cuộc đời.
Mà các cô, cũng nắm lấy cơ hội này.
Hai cô gái dìu đỡ Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này cũng lấy hai tay nắm vòng eo tinh tế của cả hai cô gái, bàn tay xoa xoa vào nơi mềm mại đó, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Với động tác nhỏ này của Tần Ninh, hình tượng Tần Ninh vĩ đại mà hai cô gái vừa mới xây dựng lên liền lập tức đổ vỡ.
Cửu U Đại Đế thì sao chứ?
Cũng chỉ là một kẻ háo sắc mà thôi!
Tần Ninh cũng không để ý.
“Đều đến Nhân Vị trung kỳ!”
Nhìn hai cô gái, Tần Ninh mỉm cười nói: “Tiếp theo sẽ phải lột xác thôi, giải quyết xong chuyện này, ta sẽ truyền công pháp tu hành cho hai người”.
“Vâng!”