Mấy người nhìn Tần Ninh, không còn lời nào để nói.
Có lẽ đối với Cửu U Đại Đế mà nói thì cái này chẳng đáng là bao...
Thế nhưng mà...
Mấy người cuối cùng cũng không biết nên nói thế nào.
Tần Ninh lúc này lại nói: “Đừng phản kháng, bằng không thì ngươi chết là chuyện nhỏ, kéo theo ta chết cùng mới là chuyện lớn đấy!”
Khoé miệng lão Vệ mấp máy, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào nữa.
Tuổi thọ của ông ta trải qua lần này gần như đã tiêu hao không còn nữa.
Thế nhưng hạt ngọc ngưng tụ dày đặc khí tức của sự sống này lại có thể đảm bảo ông ta sẽ không chết.
Trừ phi khí tức của sự sống bên trong hạt ngọc tiêu hao hết.
Nhưng mà vật này ngưng tụ vô số vạn vật quý giá của trời đất, đến bao giờ mới có thể tiêu hao hết?
Mấy trăm năm?
Mấy ngàn năm?
Hay là mấy vạn năm?
“Không đáng đâu...”
“Ta nói đáng là đáng!”
Tần Ninh khoanh chân tại chỗ, điều động khí tức bên trong cơ thể.
Nếu muốn Vạn Linh Châu di chuyển ra cũng không đơn giản như vậy.
“Thuật Đại Tác Mệnh!”
Trong lòng thầm quát khẽ một tiếng, tuổi thọ lúc này bắt đầu thiêu đốt.
Một nguồn thiên uy mênh mông từ trên trời giáng xuống, dung hợp khí tức của Tần Ninh và lão Vệ làm một.
Vạn Linh Châu lúc này chầm chậm chuyển động.
Liên tục, từ từ, từ bên trong cơ thể của Tần Ninh xông vào bên trong cơ thể của lão Vệ.
Trong chốc lát, toàn thân từ trên xuống dưới của lão Vệ có một cảm giác không nói rõ được tụ tập.
Bỗng chốc.
Ở vị trí cánh tay trái của lão Vệ, máu thị và xương cốt lúc này bắt đầu mọc ra.
Thấy cảnh này, ngay cả Cốc Tân Nguyệt cũng phải sững sờ.