“Ừm?”
“Người làm sao mà trở nên... thoạt nhìn... ẻo lả như vậy...”
Ầm!!!
Hành hung xong một trận, Thiên Thanh Thạch lần này, thật sự không còn sức để nói tiếp nữa.
Sư tổ bây giờ không có vẻ ngoài phong thần tuấn dật như năm xưa, da thịt trắng nõn, nhưng sức lực lúc ra tay thì vẫn mạnh mẽ như cũ.
“Oa...”
Đột nhiên, Thiên Thanh Thạch khóc òa lên.
“Sư tổ, con bị nhốt ở đây tám vạn năm, nếu không phải những tên khốn kiếp kia dằn vặt con mỗi ngày, thì con đã chết từ lâu rồi!”
“Sư tổ, sư tôn không tới cứu con, đại sư huynh nhị sư huynh cũng không tới tìm con, con đau lòng...”
“Sư tổ, những tên khốn kiếp kia, ngày ngày dằn vặt con, con lại không thể phản kháng, thật sự rất đáng giận...”
“Sư tổ, cũng may người tới cứu con, nhưng bộ dạng của đồ tôn lúc này lại không thể thỉnh an người được”.
Thiên Thanh Thạch nói ra một tràng, uất ức nhìn Tần Ninh, hai mắt đẫm lệ.
Lúc này, sắc mặt của Tần Ninh cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thiên Thanh Thạch bị dằn vặt như vậy cũng là lỗi của hắn.
Tuy nói Kiếm Âm Sơn, Minh Uyên cùng Thiên Thanh Thạch đều là đồ đệ của Thanh Vân, đồ tôn của hắn.
Nhưng so với Thanh Vân, Tần Ninh càng quan tâm đến ba người hơn.
Sư tổ, sư tôn, đồ tôn, đều nói cách đời thì thân, hắn cũng thấy khá đúng.
Trong lúc nhất thời, Tần Ninh cảm thấy đau lòng.
“Đau không?”
Nhìn Thiên Thanh Thạch, Tần Ninh nhu hòa nói.
“Không đau không đau!”
Thiên Thanh Thạch nhếch miệng cười, nói: “Sư tổ, người đã tới cứu con, vậy chắc chắn là đã chuẩn bị xong quà bồi thường cho con rồi đúng không?”
“Là kín đáo gửi tiên nữ cho con, hay là cho con tiên đan để ăn? Hoặc là thần nữ? Thần đan? Có phải con có thể đứng hàng thần vị, chủ tể một phương không?”
“Cũng đừng phong quyền lợi quá lớn cho con, con sợ thân thể chịu không nổi, tiên tử thần nữ, tám ngàn đến một vạn là đã đủ”.
“Còn nữa, sư tổ, người nên đánh sư tôn một trận ra trò đi, quá là tệ bạc, đồ nhi của mình bị người ta bắt cũng không biết”.
“Chẳng qua sư tổ mới ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, hiện tại hẳn là đánh không lại sư tôn chứ?”
“Ai dà, sư tổ, người sao mới chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thất chuyển chứ, cũng quá yếu đi?”
“Ối ối, sư tổ, đang yên đang lành nói chuyện rõ vui vẻ sao lại động thủ chứ? Đừng đừng đừng, đừng động thủ mà...”
“Aaaaaa...”
Tiếng kêu thảm thiết lại vang khắp ngọn núi lần nữa.
Cuối cùng, Thiên Thanh Thạch mới hoàn toàn ngoan ngoãn trở lại.
“Sau này, không được phép tự xưng là Thiên Thanh Thạch nữa, gọi tên gốc là Thạch Cảm Đương đi”. Tần Ninh chỉnh trang lại, tức giận nói.
“Vì sao ạ?” Thiên Thanh Thạch không khỏi hỏi “Thiên Thanh Thạch là cái tên mà sư tôn ban cho con, sư tổ người khi đó cũng khen hay mà?”
“Hay chỗ nào?”
Tần Ninh trừng mắt, nói: “Thạch Cảm Đương dễ nghe hơn”.