“Tần Ninh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt của Thánh Trường Tồn lộ rõ sự mừng rỡ, vội nói: “Vẫn mong cao thủ Tần gia ra tay hỗ trợ!”
“Không phải đã đến rồi sao?”
Hả?
Đến rồi?
Tần Ninh vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Đến rồi, đang ở đâu vậy?
Trong lòng Thánh Trường Tồn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ người đến là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, thậm chí là cao thủ cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ sao?
Nếu không phải như thế thì sao thoát khỏi sự dò xét của ông ta được?
“Tần Ninh, đừng đùa nữa!”, Mặc Uyên Tử không nhịn được cười nói: “Mau mời cao thủ của Tần gia ra đây!”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!”
Gì cơ?
Mấy người cũng ngây ngẩn.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Chính là ta!”
Lời này vừa nói ra, mấy người Thánh Trường Tồn, Mặc Uyên Tử, Hạ Tịch Lâm, Giản Tự Hào hoàn toàn ngây ngốc.
Còn đám người Hứa Linh Hoàng, Thương Hoán và Thiên Chung Kiếm không nhịn được cười ha hả.
“Thánh Trường Tồn, hoá ra người mà ông dựa dẫm chính là cái tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này à? Chỉ là cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển?”
Thương Hoán lúc này cười ha ha nói.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh Tần Ninh nhìn thấy bộ dạng cười ha ha của ba thế lực, vẻ mặt lộ ra sự kì quái.
Không biết mấy người này lát nữa biết thiên tài nhà mình đều đã bị quét sạch thì còn có thể giữ bộ dạng đắc ý này được nữa không.
“Làm càn!”
Hạ Tịch Lâm quát lên: “Tần Ninh, ngươi xem chuyện tồn vong của thư viện Thánh Hiền là trò đùa trẻ con sao?”
“La lối cái gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!