“Haha, phó viện trưởng Mặc nói vậy là sai rồi!”
Hạ Tịch Lâm ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Là một trong ba phó viện trưởng, Hạ Tịch Lâm cũng có thanh danh hiển hách, thực lực mạnh mẽ.
“Người có thiên tư trác tuyệt tu luyện trường sinh quyết còn ít hơn so với người bình thường ấy!”
Hạ Tịch Lâm cười nói: “Tài nguyên như vậy, không bằng chia cho đệ tử của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường đi”.
“Được rồi!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Thánh Trường Tồn lên tiếng lần nữa.
“Thiên Thánh đường mười ba suất, Địa Thánh đường mười hai suất, Trường Sinh đường năm suất, quyết định vậy đi!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng quyết định, nên không ai dám phản bác nữa.
Cảnh tượng lúc này hơi yên tĩnh.
“Không có việc gì thì đi đi thôi!”
Một đám trưởng lão cấp cao lúc này lần lượt rời đi.
“Mặc Uyên Tử!”
Thánh Trường Tồn lúc này lên tiếng.
Mặc Uyên Tử ở lại một mình.
Mọi người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Thánh Trường Tồn và Mặc Uyên Tử.
“Vị đó thức tỉnh à?”
Thánh Trường Tồn dò hỏi.
“Ừm, hôm nay lão tổ đời thứ bảy tỉnh lại!”
“Vậy ông ta... có muốn trở thành lão tổ thư viện Thánh Hiền ta không?”
Cõi lòng Thánh Trường Tồn tràn đầy hy vọng.
“Lão tổ không có ý định này...”
Mặc Uyên Tử khổ sở nói: “Chuyện này, cũng trách Mặc gia chúng ta”.
“Năm đó, lão tổ Mặc gia được giám định là vô dụng, xác định cả đời này chẳng làm nên trò trống gì, cho nên ông ta cũng không có quá nhiều tình cảm với Mặc gia. Gia nhập thư viện Thánh Hiền là chuyện không thể...”
Thánh Trường Tồn phất tay, không nói nhiều nữa.