“Chính là chỗ này bên trong cốc, ngài còn gia tăng thêm một Vô Thượng Thần Ấn, Ấn Phong Thiên, nhưng từ lúc chúng ta đi vào cho đến bây giờ, Ấn Phong Thiên vẫn chẳng hề có động tĩnh gì cả”.
“Lão nô cầu xin ngài đừng tự lừa mình dối người nữa!”
Tôm cát nhỏ lúc này dần dần hiểu ra.
Nơi đây đã bị kẻ khác động vào!
Chẳng trách, chẳng trách toàn bộ báu vật của trời đất bên trong Thiên Thận Cung đều không cánh mà bay.
Nhưng hình như toàn bộ báu vật của trời đất bên trong Thiên Thận Cung còn chẳng bằng một bảo vật ở chỗ này? Vì sao người kia lại không lấy bảo vật ở chỗ này đi?
Tí tách...
Tí tách...
Trong sơn cốc yên tĩnh dường như chỉ nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống đất từ đầu ngón tay của Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh quỳ xuống mặt đất, ở trong hố sâu cúi đầu im lặng không nói.
“Tại sao...”
Lúc sau, Tần Ninh mới khàn khàn lên tiếng.
“Tại sao ta ngàn tính vạn tính, trải qua vô số kiếp nạn...”
“Tại sao ta hao tổn vạn năm tuổi thọ lại đổi lấy kết quả như thế này....”
“Tại sao ta chỉ muốn Kinh Mặc đại ca sống lại thôi mà....”
Hắn gằn từng chữ khiến lão Vệ than thở bật khóc, nhìn Tần Ninh thấp giọng nói: “Công tử, việc đã đến nước này thì không thể cứu chữa được, rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay, chúng ta phải điều tra...”
“Điều tra?”
Tần Ninh lúc này đứng dậy, nhìn cây cổ thụ, tự giễu nói: “Cho dù điều tra ra được là ai đã ra tay thì Kinh Mặc đại ca sẽ trở về sao?”
“Cho dù tra ra được là ai làm thì Uyên Nhi sẽ trở về sao? Hâm Hâm sẽ trở về sao?”
“Công tử...”
Lão Vệ hiểu rất rõ công tử nhà mình là một người trọng tình trọng nghĩa đến nhường nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!