Âm thanh phiêu diêu mờ ảo vang lên, cười nói: "Ngươi đừng quên, bốn vị Đế Tôn trước kia, đã chết như thế nào! Ta làm sao có thể thất bại?"
“Vậy thì tốt ... " Mộ Sơn Hà cười cười.
Gã quả thực không lo Hư thất bại, chỉ là không muốn có điều gì ngoài ý muốn.
Rất nhanh.
Từng luồng khí hỗn độn bao quanh thân thể Tần Ninh dần ngưng tụ lại, một lần nữa chặt chẽ bao bọc hắn.
Giữa đất trời mờ mịt.
Tần Ninh cảm thấy sự tự do vừa có được, lại một lần nữa bị trói buộc, bị áp chế
Nhưng giờ khắc này, hắn không còn là Vương, mà là Đế Tôn.
Việc này giúp hắn có được thực lực để chống lại Hư!
Giữa hai người, bắt đầu một cuộc giằng co kéo dài.
Trận giảng co ấy, như vô tận không bờ bến, không thấy điểm kết thúc.
Bóng tối vẫn đang xâm lấn.
Thế nhưng dần dần.
Trong bóng tối, một tia sáng, chập chờn lóe lên.
Tia sáng ấy không ngừng mở rộng, dần hóa thành bốn điểm sáng.
Bốn luồng sáng, chính là bốn bóng người, đều mặc quần áo trắng, từng bước tiến về phía Tần Ninh.
Bốn người ấy, có thiếu niên mười mấy tuổi, có ông lão tuổi xế chiều, cũng có đàn ông trung niên.
Nhưng không ai là tầm thường, từng người đều mang đến cho Tần Ninh cảm giác phi phàm.
"Ha ha ... "
Ông lão tuổi xế chiều mặc áo trắng, cười ha hả nói: "Tần Ninh, không tồi."
Tần Ninh nhìn qua với vẻ mặt không hiểu.
"Lão phu là Ngọc Tiêu Dao!"
Ông lão tuổi xế chiều cười nói.
"Lãnh Huy Thiên!" Người trung niên bên cạnh, ít nói, giọng lạnh lùng.
"Ta là Triệu Kiền Vân!" Một thanh niên trông có vẻ tươi cười vui vẻ lên tiếng.
"Diệp Thanh Mộc!"
Người thiếu niên cuối cùng, giọng dịu dàng vang lên.
Tứ đại Đế Tôn?
Tần Ninh kinh ngạc.
"Các người ... chẳng phải đã bị Hư và Mộ Sơn Hà giết rồi sao?"