Tạ Thanh hừ một tiếng: "Sao ta cứ cảm thấy mỗi giờ mỗi phút ngươi đều đang biến đổi liên tục vậy?"
Mục Vân cười đáp: "Tiểu tử, ngươi thì hiểu cái quái gì!"
"Ta vốn có Thôn Phệ Huyết Mạch. Năm xưa, ta còn hợp nhất Thôn Phệ Huyết Mạch và Tịnh Hóa Huyết Mạch thành một, sinh ra Thôn Phệ Huyết Mạch tinh khiết nhất. Ta nuốt chửng bao nhiêu huyết khí thì cũng có thể luyện hóa bấy nhiêu!"
"Hơn nữa, ngươi quên mất ta tu đạo gì rồi sao?"
"Đạo chúng sinh!"
Mục Vân cười nói: "Chúng sinh ở Nguyên Thế Giới là chúng sinh, mà chúng sinh ở thế giới Vạn Thiên này lại càng là chúng sinh!"
"Trong nhiều năm qua, ta đã nhiều lần suýt bước vào cảnh giới Vương, nhưng vào thời khắc then chốt ta mới có thể vượt qua nó".
"Lão Tạ, ngươi không thật sự nghĩ rằng ta ở trong thế giới Vạn Thiên hàng triệu năm nay, ngày nào cũng bị kẻ khác truy sát, luôn sống trong sợ hãi đấy chứ?"
Tạ Thanh cười đáp: "Chẳng lẽ không phải?"
"Tất nhiên là không!"
Mục Vân nói thẳng: "Ta là đang mở đường cho Tần Nhi, ngươi không hiểu được nỗi lòng người làm cha. Năm xưa phụ thân ta làm vì ta, giờ ta cũng làm vì con trai ta, nói không chừng sau này con trai ta cũng sẽ làm vậy vì con trai nó ... "
"Vậy thì ta không hiểu!" Tạ Thanh đắc ý đáp: "Ta có một đứa con trai và một đứa con gái đều rất đáng tin cậy!"
Nghe vậy, Mục Vân nhìn Tạ Thanh bằng ánh mắt ghen tị và đố ky.
Tạ Thanh có một người con trai và một người con gái.
Năng khiếu võ thuật của Tạ Ý Tuyền thì khỏi phải bàn, làm việc gì cũng dễ như trở bàn tay, rất giống Tần Mộng Dao.
Tạ Thiên Dật, một cậu thanh niên đẹp trai phong độ ngời ngời, là một thiên tài trẻ tuổi giống như đại sư huynh Lục Thanh Phong và đại đệ tử của Tần Ninh là Dương Thanh Vân.
Tạ Thanh này rốt cuộc tu được công đức gì mà lại không phải lo lắng về đường con cái như vậy. Thậm chí, còn được con cái mình lo lắng cho!
Nhìn lại chính mình ...
Chín đứa con ..
Không thể yên tâm về đứa nào.
Vấn đề là trong chín đứa con, dường như không có đứa nào Mục Vân có thể tin tưởng để giao phó gia sản khổng lồ của mình ngoại trừ Tần Ninh.
Ngay cả Tần Ninh ... là đại ca trong thế hệ thứ ba của Mục gia cũng không mấy hứng thú với việc tiếp quản sản nghiệp.
Mạc Thư Thư nhìn hai người kia, không muốn nói chuyện.
Mục Vân thì khỏi cần nói thêm nữa, thiên phú, sự lớn mạnh của Mục Vân quả thực là không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Tạ Thanh kia cũng thật vô liêm sỉ!
Năm xưa, là Mạc Thư Thư cung Muc Van đến thế giới Vạn Thiên trước, bọn họ đã âm thầm làm rất nhiều việc.
Và Tạ Thanh là kẻ đến sau.
Nhưng kẻ đến sau đã vượt qua Mạc Thư Thư, và giờ đây Mạc Thư Thư không còn là đối thủ của Tạ Thanh nữa.
Làm sao có thể không tức giận?
Quan trọng nhất là hai người bọn họ thường xuyên ra vẻ trước mặt mình, đúng là đáng chết.
Mục Vân đứng dậy, mỉm cười nói: "Đại nghiệp sẽ thành, lão Tạ. Xong việc rồi hai chúng ta cùng nhau ngao du toàn bộ thế giới Vạn Thiên này. Chúng ta sẽ đi khắp nơi, trải nghiệm đặc sắc từng vùng miền!"
"Vậy thì tốt!" Tạ Thanh cười nói: "Không đưa vợ theo đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
"Ta thấy ổn!"
Mạc Thư Thư nhìn hai người, trong mắt tràn đầy ai oán.
Trong lúc nói chuyện.
Mục Vân cử động ngón tay, đột nhiên nhướng mày, thở dài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cha ta đã đưa Tiểu Vô Ưu tới Thương Mang đại thế giới rồi", Mục Vân thở dài.